Tiếng kiếm vang lên, hai luồng kiếm quang lao ra. Rầm! Kiếm quang bỗng nổ tung, sau đó hai người cùng lùi về sau. Sau khi dừng lại, ánh mắt Từ Kính lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi…” AdvertisementPhải nói là nàng ta vẫn rất ngạc nhiên. Năm đó lúc nàng ta gặp Diệp Quân, mặc dù lúc đó tài năng của Diệp Quân rất nghịch thiên, nhưng so với nàng ta vẫn kém hơn cả mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng bây giờ thực lực của Diệp Quân đã mạnh đến mức này. Advertisement Diệp Quân cười nói: “Nếu ta không nhanh chóng nâng cao sức mạnh thì cũng có lỗi với tài nguyên của gia tộc cho ta quá”. Từ Kính khẽ gật đầu: “Lần nữa”. Diệp Quân lại lắc đầu: “Thôi”. Từ Kính nhíu mày: “Tại sao?” Diệp Quân cười nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu”. Từ Kính nhìn hắn không nói gì. Diệp Quân bước đến trước mặt Từ Kính, hắn nắm lấy tay Từ Kính khẽ nói: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với tỷ”. Hắn cảm thấy hơi hổ thẹn với người phụ nữ trước mặt. Năm đó vì cứu mình mà thậm chí nàng ta không tiếc trở mặt với Chân vũ trụ, cả đời Diệp Quân hắn cũng không thể trả được ân tình này. Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Ngươi và đại tỷ…” Diệp Quân gật đầu. Từ Kính bật ngón tay cái lên: “Lợi hại”. Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tỷ… không ghen sao?” Từ Kính trợn mắt nhìn Diệp Quân, định rút kiếm ra. Diệp Quân không dám trêu Từ Kính, hắn biết da mặt Từ Kính mỏng, nếu trêu chọc quá mức, nàng ta sẽ không chịu được. Từ Kính bỗng nói: “Nói về chuyện của ngươi và đại tỷ ở hệ Ngân Hà một chút xem”. Nàng ta ngừng một chốc, lại nói: “Đừng che giấu”. Diệp Quân chớp mắt: “Có vài chuyện không hợp với thiếu nhi, cũng nói sao?” Từ Kính gật đầu: “Nói”. Diệp Quân khẽ cười, sau đó bắt đầu nói đến chuyện hắn và Chân tỷ ở hệ Ngân Hà. Dĩ nhiên có vài việc vẫn phải giấu. Một lúc sau, Từ Kính khẽ nói: “Cuối cùng đại tỷ vẫn lựa chọn đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp”.