Thế giới này là như vậy, nhiều lúc bạn giảng đạo lý, giảng quy tắc cũng không được, bởi vì người khác sẽ không quan tâm đến đạo lý hay quy tắc.
Nơi nào cũng có kẻ xấu.
An Nam Tịnh khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Thật ra bà ấy cũng không muốn Diệp Quân trải qua những gì Kiếm Chủ Nhân Gian từng trải qua.
Advertisement
Đời trước vì nuôi dưỡng ở bên ngoài cho nên mối quan hệ giữa Kiếm Chủ Nhân Gian và Dương tộc mới xa cách.
Hầu hết thời gian đều như vậy, cho nên mọi thứ đều dựa vào chính mình, vậy thì sau khi ông ấy trưởng thành, ông ấy còn cần Dương tộc làm gì nữa?
Advertisement
Lúc đầu, Dương tộc cũng không chú ý tới điểm này, phải nói là Kiếm Chủ Thanh Sam không hề chú ý tới.
Nhưng về sau, Dương tộc mới phát hiện nuôi dưỡng ở bên ngoài chỉ có thể trở thành người xa lạ.
Tần Quan hiểu rõ vấn đề này, vì vậy bà ấy thật sự không muốn nuôi Diệp Quân ở bên ngoài.
Diệp Quân có thể tự đi con đường của chính mình.
Nhưng bà ấy không cho phép những điều bất công đổ lên đầu Diệp Quân.
Sau khi chém một tên cường giả Quá Khứ Tông, Diệp Quân định ra tay tiếp nhưng hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía xa, nơi đó có kiếm vực Thanh Khưu.
Lúc này, bên trong kiếm vực, vô số khí tức đáng sợ không ngừng tỏa ra, khí tức mạnh mẽ khiến tất cả mọi người kinh động.
Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm túc.
Định phân thắng bại sao?
Bùm!
Đúng lúc này, kiếm vực đột nhiên vỡ vụn.
Kiếm vực đó bỗng nổ tung, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
Ai thắng?
Lúc này Diệp Quân cũng hơi lo lắng, mặc dù hắn rất có lòng tin ở Thanh Khưu nhưng đối thủ của Thanh Khưu là cô gái áo bào trắng đó.
Hắn cảm thấy cô gái này còn đáng sợ hơn Ác Đạo.
Không lâu sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra trong vùng kiếm quang vỡ nát đó.