Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2690: “Một mình sáng lập ra ba đạo?”



Diệp Quân nhìn Thanh Khưu, hơi tò mò: “Nơi nào?”



Thanh Khưu cười nói: “Học viện Thần”.



Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Thần?”



Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế”.

Advertisement



Diệp Quân ngờ vực: “Chưa từng nghe nói đến”.



Thanh Khưu mỉm cười nói: “Học viện Thần, ở thời đại cũ”.



Advertisement



Diệp Quân sửng sốt: “Mấy trăm tỷ năm trước?”



Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế, học viện Thần này được một vị thần tên là Thần Nhất trong Chúng Thần Điện thành lập vào năm đó. Vào thời đại của Thần Nhất, khi đó vũ trụ vừa ra đời, vẫn còn rất hỗn loạn, rất nhiều sinh linh không biết cách tu luyện, thế nên Thần Nhất này đã thành lập học viện này, chuyên dạy tất cả tu đạo nên nơi này còn được gọi là cội nguồn của Đạo và nền văn minh”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Học viện Thần này và Chúng Thần Điện …”



Thanh Khưu cười nói: “Việc này có liên quan đến Chúng Thần Điện nhưng thần của Chúng Thần Điện không khống chế được họ, vì học viện Thần này tương đối đặc biệt, cho dù mấy vị thần của Chúng Thần Điện đó vẫn còn sống đến ngày nay thì cũng không dám khiêu khích”.



Diệp Quân hỏi: “Cô cô muốn con đến đó học hỏi sao?”



Thanh Khưu gật đầu: “Với thực lực và tài nguyên hiện giờ của con, ra ngoài học hỏi chi bằng học ở trong nhà, dù sao những người xung quanh con đều là những cường giả đỉnh cấp. Nhưng nơi này thì khác, nơi này khá đặc biệt, năm đó Thần Nhất đã tạo ra ba đạo, đó là Nhân Đạo, Thiên Đạo, Thần Đạo, mỗi đạo đều là một sự tồn tại hơn cả Đại Đạo. À không đúng, phải nói là ba đạo mà ông ta tạo ra vốn dĩ đã hơn hẳn Đại Đạo, năm đó ở học viện Thần, Đại Đạo cũng như thế”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Một mình sáng lập ra ba đạo?”



Thanh Khưu cười nói: “Đúng thế”.



Vẻ mặt Diệp Quân hơi nghiêm trọng: “Cô cô, trước đây con nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói, năm đó Đại Đạo này cũng do Thần Nhất tạo ra”.



Thanh Khưu gật đầu: “Năm đó Đại Đạo đúng là do ông ta tạo ra, Đại Đạo này cũng được coi là một trật tự, lúc đầu vẫn còn ổn nhưng kể từ khi Thần Nhất này qua đời, Chúng Thần Điện xảy ra nội loạn, Đại Đạo không còn bị gò bó nữa cho nên người ta có suy nghĩ của bản thân, dĩ nhiên đây là chuyện bình thường, cho dù là người hay là thần, hoặc Đại Đạo đều sẽ có dục vọng”.



Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ở học viện Thần có người có thể khống chế Đại Đạo này sao?”





Thanh Khưu mỉm cười, bà ấy xoa đầu Diệp Quân, sau đó nói: “Nhớ kỹ, đừng đặt kỳ vọng vào người khác. Vì con người luôn có tính phụ thuộc, một khi dựa vào người khác một lần thì sau này sẽ luôn dựa dẫm người khác, hơn nữa dựa dẫm vào ai cũng không bằng tự lực cánh sinh, con hiểu không?”







Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.







Thanh Khưu cười nói: “Ba ngày sau, con và tỷ của con cùng đến học viện Thần đi”.







Diệp Quân hỏi ngạc nhiên: “Tỷ cũng phải đi à?”







Thanh Khưu gật đầu: “Lần này tỷ đệ các con đều đi”.







Diệp Quân cười nói: “Vâng”.



Thanh Khưu mỉm cười nói: “Khi đến đó, con có thể đọc mấy cuốn sách thần của học viện Thần, rất nhiều sách trong số đó là do Thần Nhất để lại, không chỉ ghi chép chi tiết lịch sử của năm đó mà còn có những ghi chép về văn mình khác, sẽ có ích cho việc tu luyện của con”.







Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.