Bởi vì Diệp Quân đã cảm thụ được một mối nguy hiểm.
Advertisement
Một nguy hiểm không rõ.
Nhưng ngay khi hắn định lùi lại, một sự kiện khác thường đã xuất hiện, phía dưới đột nhiên có một bức tranh bay lên, bức tranh dài vạn trượng. Ngay sau đó, khi Diệp Quân và tội nữ chưa kịp định thần, bức tranh đó đã phát ra một luồng sáng trắng, bao phủ hai người, thoáng chốc, hai người đã biến mất…
…
Advertisement
Bên ngoài vực thẳm, một người đàn ông và một phụ nữ đang chứng kiến cảnh tượng đó.
Thấy Diệp Quân cùng tội nữ bị cuốn vào trong tranh, người đàn ông áo trắng bỗng nghi hoặc hỏi: “Thanh Nhi, vì sao huynh cứ luôn có cảm giác thiếu niên kia nhìn rất quen mắt nhỉ?”
Người phụ nữ bình tĩnh hỏi lại: “Thế à?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ừ, ngay từ lúc gặp nó, nó đã cho huynh một cảm giác vô cùng thân quen, huynh cũng không biết phải nói sao…”
Nói đến đó, ông ấy quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng: “Muội có biết vì sao không?”
Người phụ nữ váy trắng vội lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông áo trắng cười cười, nhưng không hỏi thêm nữa.
Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn ông ấy, khóe miệng hơi cong lên một chút, lại im lặng không nói.
Người đàn ông áo trắng nhìn về phía vực thẳm xa xa, ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Liệu bọn họ có thể gặp nguy hiểm không?”
Người phụ nữ cũng liếc nhìn về phía vực thẳm, đáp: “Không chết được”.
Người đàn ông quay đầu nhìn bà ấy, ngạc nhiên: “Không chết được?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm”.
Bà ấy nghĩ, tuổi còn trẻ, chịu khổ đôi chút cũng không phải chuyện gì xấu. Dù sao, bà ấy sẽ luôn ở đó canh chừng, ai có thể giết nó ngay dưới tầm mắt bà ấy chứ?
Không một ai!
Nghe người phụ nữ váy trắng khẳng định thế, người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, quay lưng rời khỏi đó.
Người phụ nữ váy trắng lại liếc nhìn xuống đáy vực thẳm một lần, dưới đáy vực cũng có một đôi mắt đang nhìn lên bà ấy. Rồi đột nhiên, một giọng nói khinh thường vọng theo thời không tới tai bà ấy: “Một con kiến hôi cũng dám dò xét bản thần tướng, để mạng lại đi!”
Ầm!
Ngay sau đó, một hơi thở khủng bố từ vực thẳm đột ngột phóng lên…
Thấy thế, người phụ nữ váy trắng thoáng chau mày, giây lát sau, bà ấy phất tay áo một cái.
Rầm!
Hơi thở kia tức bị nghiền nát, cùng với đó, đôi mắt ở sâu dưới vực thẳm cũng bị đánh tan, đáy vực vẳng lên một tiếng kêu thảm thiết.
Người phụ nữ váy trắng vươn tay cách không chộp một cái.