Nghe vậy, Diệp Quân chăm chú nhìn Thần Nhất một hồi rồi nói: “Cảm tạ tiền bối đã chỉ dạy”.
Nói đoạn, hắn thu thần ấn kia vào, lại hỏi: “Tiền bối, ông có biết tình hình Thần Điện ngày nay không?”
Thần Nhất gật đầu: “Biết”.
Diệp Quân nhìn Thần Nhất: “Có rất nhiều người năm ấy từng đi theo ông lại đã phản bội ông”.
Advertisement
Thần Nhất chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Diệp Quân nghi hoặc: “Lẽ nào tiền bối hoàn toàn không có ý kiến gì với việc này sao?”
Thần Nhất nhìn Diệp Quân: “Đó là việc của ngươi”.
Advertisement
Diệp Quân lập tức trầm mặt.
Thần Nhất mỉm cười: “Ngươi đi theo ta một lát”.
Nói đoạn, ông ấy xoay người, Diệp Quân còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy mình cùng Thần Nhất xuất hiện giữa một vùng tinh không xa lạ.
Diệp An cùng những người khác cũng có mặt ở đó.
Thần Nhất nhìn vào sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Là người thì đều có ác niệm, có dã tâm và dục vọng. Khi cứ phải làm mãi một việc trong một thời gian thật dài, ngươi sẽ dần cảm thấy buồn chán, và cả cô độc. Vì vậy, ngươi sẽ tìm cách nếm thử những chuyện mình chưa từng làm trước đó”.
Diệp Quân nhìn Thần Nhất, hỏi: “Tiền bối cũng vì có ác niệm?”
Thần Nhất mỉm cười: “Coi là vậy đi”.
Diệp Quân trầm giọng: “Ta nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói, năm đó tiền bối vì muốn thử thần tính…”
Thần Nhất hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn sống sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Còn sống, tiền bối cũng biết ông ta?”
Thần Nhất gật đầu: “Biết một chút”.
Diệp Quân hỏi: “Rốt cuộc ông ta đến từ thời đại nào?”
Thần Nhất nhìn về phía Diệp Quân, cười hỏi: “Ông ta không nói cho ngươi biết sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nói”.
Thần Nhất cười cười: “Vậy chờ chính ông ta nói cho ngươi biết đi”.
Diệp Quân ngán ngẩm không muốn nói thêm nữa.
Thần Nhất đột nhiên lại hỏi: “Ngươi có biết loại người nào là đáng sợ nhất không?”
Diệp Quân nhìn sang phía Thần Nhất, thấy Thần Nhất đang chăm chú nhìn vào tinh không sâu thẳm, ánh mắt lướt qua tinh hà mênh mang, dừng tại cuối tinh hà, thấy được một người phụ nữ váy trắng. Ông ấy nói khẽ: “Là người lấy một phần nhân tính áp chế chín phần thần tính…”