Chương 273
Không thể không nói, người đàn ông tự tin luôn toát lên sức hấp dẫn đặc thù.
Một lúc sau, Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Diệp sư đệ, đệ hận bố của đệ không?”
Diệp Quân trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu: “Không hận! Ta lại cảm thấy ông ta rất đáng thương! Tuổi còn trẻ mà lại ăn bám, không biết là nghĩ cái gì!”
Tiểu Tháp: “…”
Người nào đó: “…”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đã nghĩ xong sau này chết thế nào chưa?”
Tiểu Tháp: “…”
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân bên cạnh, nhỏ tiếng thở dài: “Vốn dĩ ta cho rằng ta đã đủ đáng thương rồi! Bây giờ xem ra, Diệp sư đệ, thân thế của đệ còn đáng thương hơn cả ta nữa!”
….
Diệp Quân ngồi thiền trước cửa đại điện cả một đêm, ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã vào trong đại điện.
Cũng không biết đã nói gì với Đạo hòa thượng, không lâu sau hắn đã ra khỏi đại điện.
Lúc này Nam Lăng Nhất Nhất đến tìm hắn.
Hôm nay Nam Lăng Nhất Nhất mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, đôi mắt rất sáng.
Cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp sư đệ, đi thôi”.
Hai người hẹn sáng nay đến Ung Thành mua đồ.
Đạo Môn quả thật quá thảm thương không nỡ nhìn.
Hắn quyết định cải tạo lại Đạo Môn, chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng cánh cổng và đại điện cần phải sửa chữa lại.
Diệp Quân khẽ gật đầu, rồi xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó khí kiếm trở nên lớn hơn, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt hắn và Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất khá phấn khích, cô ấy vội đứng lên. Diệp Quân cũng đi theo trên lên, dĩ nhiên hắn và Nam Lăng Nhất Nhất vẫn giữ khoảng cách khá rộng.
Mặc dù giữ khoảng cách nhưng hắn vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, mùi hương này như mùi thảo dược, khiến lòng người cảm thấy khoan khoái.
Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, lòng không có tạp niệm, tâm niệm khẽ động, kiếm bỗng hóa thành kiếm quang bay lên trời, thoáng chốc đã lao lên đến tận tầng mây rồi biến mất.
Nam Lăng Nhất Nhất cúi người nhìn xuống dưới, nhìn dãy núi bên dưới dần trở nên nhỏ hơn, cô ấy phấn khích nói: “Diệp sư đệ, tốc độ ngự kiếm của đệ nhanh thật”.
Diệp Quân khẽ cười, không nói gì.
Hai người ngự kiếm đi trong tầng mây.
Tốc độ ngự kiếm dĩ nhiên nhanh hơn ngự không phi hành, chưa đến một khắc sau, hai người đã đến Ung Thành.
Khi đến gần Ung Thành, hai người dừng lại, sau đó bước vào trong thành.
Mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ bừng, rất phấn khích: “Diệp sư đệ, ngự kiếm phi hành này thoải mái quá”.
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Nam Lăng Nhất Nhất khen ngợi: “Đáng tiếc thể chất của ta không tốt, chỉ có thể tu luyện vài thuật pháp thần thông, làm một thần pháp sư”.