Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Trấn Thiên: “Cô cô ta là một người tốt, tính tình cũng rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, có phải ngươi đã làm gì để bà ấy tức giận không?”
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, Trấn Thiên lắc đầu: “Ngươi nói tính tình bà ta tốt, ta không dám gật bừa”.
Advertisement
Tính tình tốt?
Người phụ nữ đó trông không giống người có tính tình tốt.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm, dẫn Diệp An xoay người đi.
Advertisement
Thấy Diệp Quân đi, Trấn Thiên vội nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Trấn Thiên, Trấn Thiên do dự, sau đó nói: “Ngươi có thể phá giải kiếm khí đó giúp ta, đúng không?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chắc là có thể đấy”.
Trấn Thiên im lặng một hồi rồi nói: “Nếu ngươi ra tay giúp đỡ thì xem như ta nợ ngươi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không thèm”.
Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Trấn Thiên trở nên khó coi.
Mộc Nguyên ở một bên lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đến lúc này rồi mà vẫn chưa sáng mắt sao?”
Nói rồi ông ta xoay người đi.
Sắc mặt Trấn Thiên cực kỳ khó coi, hắn không lên tiếng cầu xin nữa, chỉ nhìn chằm chằm mấy người Diệp Quân.
Sau khi mấy người Diệp Quân đi khỏi, gã ngẩng đầu lên nhìn tinh không: “Thần Lăng”.
“Hả?”
Lúc này một giọng nói già nua vang lên ở tận cuối tinh không.
Trấn Thiên nhìn tinh không: “Cứu ta”.
Giọng nói đó: “Tại sao?”
Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Nếu ông cứu ta, ta sẽ nói cho ông nghe một bí mật”.
Giọng nói đó: “Nói đi”.
Trấn Thiên nói: “Cứu trước đã”.
Giọng nói đó trở nên lạnh lùng: “Ngươi còn sự lựa chọn khác sao?”
Trấn Thiên im lặng một lúc, sau đó nói: “Thanh niên đó có được thần đồ, không chỉ thế ta còn cảm nhận được khí tức thần ấn trên người hắn, xem ra truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất đã bị hắn đoạt mất rồi”.
“Gì cơ?”
Trong tinh không vang lên tiếng hoảng hốt, sau đó thời không bị phá vỡ, một người đàn ông trung niên mặc thần bào bước ra.