Bởi vì trực giác của hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Diệp Quân đặt cuốn sách cổ trong tay về vị trí cũ, sau đó nhìn một chiếc nhẫn cách đó không xa.
Advertisement
Chiếc nhẫn này được mạ vàng, bên ngoài lắc một chữ: Nhất.
Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện ánh mắt của Mộc Nguyên luôn nhìn chiếc nhẫn.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay vào tay hắn, khi thần thức của hắn tiến vào chiếc nhẫn, hắn sững sờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, cất chiếc nhẫn đi.
Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.
Diệp An cũng nhìn Diệp Quân, cũng im lặng.
Diệp Quân quay lại nhìn Diệp An: “Tỷ muốn lấy gì thì lấy đi, đừng khách sáo, của đệ cũng là của tỷ”.
Nghe vậy, tội nữ và Mộc Nguyên hơi bất ngờ, thần vật trong thần điện này rất nhiều, hơn nữa mỗi thứ đều là thần vật, vậy mà Diệp Quân lại có thể cho Diệp An.
Của đệ cũng là của tỷ!
Tình cảm của hai tỷ đệ này vô cùng tốt.
Diệp An khẽ gật đầu: “Được”.
Nghe Diệp An nói vậy, tội nữ và Mộc Nguyên lắc đầu cười, Diệp An cũng không khách khí gì cả.
Mộc Nguyên nghĩ nhiều hơn chút, theo ông ta thấy, mặc dù những thần bảo trước mắt rất quý giá, nhưng hai tỷ đệ này không hề coi trọng.
Nói cách khác, hiểu biết của hai tỷ đệ này vô cùng rộng lớn.
Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Mộc Nguyên xuất hiện trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Cậu Diệp, chúng ta có thể đi thu phục hai tổ thú Âm Dương, sau khi thu phục xong, còn có một số thần tướng…”
Diệp Quân hỏi: “Thực lực của ta so với hai tổ thú Âm Dương thế nào?”
Mộc Nguyên do dự nói: “Chắc là… kém hơn chút”.
Diệp Quân cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, thực lực của ta yếu hơn chúng, ông nghĩ chúng sẽ đi theo ta sao?”
Mộc Nguyên trầm giọng: “Cậu có thần ấn, bọn chúng…”