Một tia kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay, nhưng một khắc sau, hắn lại đánh về phía hư ảnh kia.
Hắn không chỉ đang chiến đấu, mà còn đang tìm kiếm sơ hở.
Tìm kiếm khuyết điểm của hư ảnh kia, cũng là đang tìm kiếm khuyết điểm của chính mình.
Cứ như vậy, trong khoảng thời gian sau đó, ngày nào Diệp Quân cũng điên cuồng chiến đấu cùng hư ảnh kia. Sau khi trải qua vô số trận đấu, thực lực của hắn dần tăng lên, không chỉ vậy, hắn còn phát hiện ra một số khuyết điểm của hư ảnh.
Phải nói rằng đó là khuyết điểm của bản thân hắn.
Advertisement
Ví dụ như thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm có thể làm tốt hơn, bao gồm thời không Tuế Nguyệt chồng chéo đều có thể làm tốt hơn.
Trước đây, hắn chưa từng phát hiện ra những điều này, bởi vì kẻ thù của hắn là người khác, không phải chính mình.
Nhiều khi rất khó phát hiện ra vấn đề của chính mình.
Advertisement
Cứ như vậy, chớp mắt nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng, mặc dù Diệp Quân vẫn bị hư ảnh kia áp chế, nhưng hắn đã có thể xử lý nó, ví dụ như khi hư ảnh kia thi triển thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, hắn có thể tránh được lưỡi kiếm sắc bén hoặc bị chém chút ít.
Trong nửa tháng, hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Điều đáng nói là trong suốt quá trình này, hắn không hề sử dụng kiếm kỹ hay sức mạnh huyết mạch.
Đó chính là kiếm đạo thuần túy.
Cứ như vậy, mỗi ngày Diệp Quân đều chiến đấu với ‘chính mình’, hắn vừa tiến bộ hơn vừa có thể nghiên cứu chính mình, từ đó thực lực tiến bộ nhanh chóng.
Lại qua nửa tháng nữa.
Lúc này, Diệp Quân đã ngang ngửa với hư ảnh kia.
Kiếm pháp của hắn rất đơn giản, đơn giản đến cực điểm, không chút hoa mỹ, nhìn vẻ ngoài uy lực không mạnh lắm, nhưng nhát kiếm nào cũng vừa đủ mạnh.
Đại đạo chí giản!
Kiếm đạo cũng vậy.
Bùm!
Lúc này, theo một kiếm của Diệp Quân, hư ảnh kia bị đánh bay sau đó trở thành hư ảo.
Diệp Quân tiến lên lại đâm kiếm ra.
Một kiếm rất đơn giản.
Hư ảnh kia rút kiếm liên tiếp.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Bùm!
Hai kiếm chạm vào nhau, vô số kiếm quang vỡ vụn trước mặt hư ảnh, ngay sau đó, hư ảnh lùi về phía sau, lúc này, một thanh kiếm bay tới chém vào giữa lông mày nó.
Bùm!
Hư ảnh vỡ tan.
Diệp Quân cầm kiếm đứng yên, không nói gì.
Thắng rồi!
Diệp Quân cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, trong lòng hơi xúc động, một tháng trước, hắn còn không có sức đánh trả hư ảnh.