Hữu chủ giáo nhăn mặt: “Vương Lan, ông cũng là một nhân vật có địa vị, lẽ nào đúng sai trong chuyện này cũng không phân biệt được? Cháu trai ông vô duyên vô cớ ác ý nhằm vào Diệp Quân, nếu đổi thành ông, lẽ nào ông không phản kháng?”
Vương Lan lạnh lùng nói: “Cháu ta quả có muốn giết hắn, nhưng cháu ta đã thành công giết hắn sao? Việc đó nhiều nhất cũng chỉ coi như giết người chưa toại, nhưng Diệp Quân giết cháu ta lại là sự thực, người nhà họ Vương ta bị giết, chẳng lẽ ta không thể hạch tội?”
Hữu chủ giáo nhăn mày, vốn định quát lớn một lần nữa nhưng ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp lắm.
Việc này có điều không ổn!
Advertisement
Hữu chủ giáo cúi đầu nhìn về phía Diệp Quân, chợt bừng tỉnh.
Hiển nhiên, Vương Lan kia thấy Diệp Quân là học viên của học viện Thần, sợ sau này Diệp Quân trưởng thành sẽ trả thù nhà họ Vương.
Tay Vương Lan này muốn diệt trừ hậu họa ngay từ đầu đây mà.
Advertisement
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hữu chủ giáo càng thêm âm trầm.
Tả chủ giáo lúc này cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vương Lan, ta biết ông muốn giải quyết rõ nhân quả chuyện này, nhưng phương thức giải quyết nhân quả cũng có rất nhiều loại, không nhất định phải giết người, ông hiểu ý ta chứ?”
Ngẫm lại, nhân quả chuyện này đơn giản cỡ nào?
Nhà họ Vương chỉ cần nhún nhường một chút, nhân quả này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?
Nếu biết nhìn xa trông rộng hơn một chút, thì cho đối phương chút đỉnh gọi là bồi thường, tranh thủ mượn hơi, nhân quả này không chỉ được giải quyết êm đẹp mà còn có thể biến thành một thiện duyên, như vậy không tốt sao?
Vì sao nhất quyết muốn giết người để chặt đứt nhân quả?
Sắc mặt Vương Lan càng trở nên âm trầm, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Tả chủ giáo, có điều, muốn ông ta nhún nhường với Diệp Quân?
Tay Diệp Quân này xứng sao?
Nhà họ Vương ông ta là hậu duệ của thần linh, lại muốn ông ta phải nhún nhường với một phàm nhân?
Ông ta không chịu được, nhà họ Vương càng không thể chấp nhận chuyện mất thể diện như thế.
Vương Lan liếc nhìn Tả, Hữu chủ giáo, nói: “Hắn là học viên của học viện Thần, nhà họ Vương ta nể mặt học viện Thần, sẽ không ra tay trong khuôn viên học viện, nhưng nếu hắn bước chân ra khỏi học viện Thần, nhà họ Vương ta tất sẽ diệt ngay”.
Nói đoạn, ông ta kéo Vương Vân quay đầu định rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đang đứng bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút!”
Vương Lan quay sang nhìn Diệp Quân: “Hiện giờ mới biết xin tha, chỉ e đã không…”
Diệp Quân đột nhiên nhún người, phóng thẳng ra ngoài học viện, nhìn về phía Vương Lan : “Hiện giờ ta đã ra khỏi học viện”.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.
Thấy rõ Diệp Quân vừa làm gì, tất cả những người có mặt ở đó đều bối rối.