Cô gái váy vải bố không nhìn cậu ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, tay phải siết chặt thanh kiếm, ánh mắt mơ hồ chẳng rõ đang nghĩ gì.
Nơi chân trời, Vương Lan nghe Diệp Quân nói thế, tức giận đến cười gằn một tiếng: “Hay, hay lắm”.
Dứt lời, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhún người, đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Cảnh giới Đế Quân!
Advertisement
Một quyền đánh ra, đất nứt trời sụp.
Đối mặt với một quyền của Vương Lan, Diệp Quân không lùi còn tiến lên, đâm ra một kiếm.
Một kiếm này, hắn không vận dụng sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ.
Advertisement
Đó chỉ là một kiếm rất bình thường, nhưng một kiếm này, hắn vận dụng kiếm ý vô địch hoàn toàn mới.
Một kiếm chém ra, bình bình thản thản, như gió mát phất tới.
Rầm!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Vương Lan đã bị một kiếm của Diệp Quân chém xuống, đẩy lùi mấy nghìn trượng. Vừa dừng lại được, sắc mặt ông ta đã biến đổi kịch liệt, đang định nói điều gì đó, nhưng Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng mà tiếp tục xách kiếm chém tới.
Con ngươi Vương Lan co rút lại, ông ta không dám trực diện chống lại chiêu này, bởi vì ông ta đã phát hiện, cánh tay phải của mình hiện đang nứt ra rồi, nếu còn dám đỡ chiêu này, chỉ e cánh tay coi như sẽ bị tàn phế. Vì vậy, ông ta vung tay áo, một tấm chắn màu đen đột nhiên xuất hiện, chắn trước người ông ta.
Kiếm tới.
Rầm!
Tấm chắn trúng kiếm, rung lên kịch liệt, vô số vết rạn chằng chịt xuất hiện trên mặt.
Diệp Quân lại chém một kiếm.
Rầm!
Tấm chắn vỡ nát trong tiếng nổ rung trời, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng bắn về bốn phương tám hướng. Song, Vương Lan lúc này đã bị đẩy lùi hơn vạn trượng, khoảng cách hai bên đã được kéo giãn.
Vương Lan nhìn Diệp Quân cầm kiếm đứng ở xa xa, ánh mắt đầy kinh hoảng: “Thực lực của ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Quân lại đã cầm kiếm xông tới.
Một kiếm này, còn nhanh hơn cả trước đó.
Chớp mắt, kiếm đã tới.
Vương Lan hoảng hốt trong lòng, thân thể hơi cong lại, hai tay siết chặt, từng luồng hơi thở đáng sợ tức thì tuôn trào từ trong người ông ta ra ngoài, cùng lúc đó, cánh tay phải của ông ta rụt lại, tích dồn toàn bộ sức mạnh, đánh ra phía trước một quyền.
Một quyền dồn toàn lực!
Giờ khắc này, ông ta không thể lùi thêm được nữa, cho nên đành liều mạng dốc hết sức đánh một quyền.
Thắng sẽ sống sót.
Bại sẽ mất mạng.
Rầm!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, một vùng quyền mang bị nghiền nát, Vương Lan bị hất văng ra xa, trong lúc đang bay, thân thể ông ta đã nổ tung từng phần, máu thịt văng tứ tung.