Vốn bọn họ đang hết sức hào hứng vì sau bao năm, đây là lần đầu tiên học viện Thần nhận một lúc năm học viên Thần Viện.
Có điều, lần này đi một chuyến mất bốn người.
Học viên còn lại kia, mặc dù còn ở học viện Thần nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở về gia tộc họ Mạt.
Vậy cũng có nghĩa là Thần Viện chẳng có một ai.
Advertisement
Hữu chủ giáo bỗng nói khẽ: “Mẹ kiếp cả đám tổ tông nhà họ Vương ấy”.
Tả chủ giáo lạnh mặt: “Khốn thật”.
Bên kia.
Giữa tinh không, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, mục đích chuyến này chính là động thiên Thần Nhất.
Advertisement
Hắn muốn tới đó không phải vì sợ nhà họ Vương, với thực lực hiện nay của hắn, chỉ cần nhà họ Vương chưa huy động cả gia tộc tới giết hắn thì hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, càng không cần nói đến trong cơ thể hắn còn có Diệp An và Ngao Thiên Thiên, cùng với Mộc Nguyên và các cường giả khác.
Nhưng hiện giờ hắn cần chút thời gian.
Lúc trước, khi đánh một trận với người đàn ông áo trắng kia, tuy hắn đã bại trận nhưng cũng gặt hái được rất nhiều, đặc biệt là về kiếm ý.
Chỉ tiếc một điều, hắn không kịp hỏi tên tuổi đối phương.
Diệp Quân âm thầm thở dài, cảm thấy thật đáng tiếc.
Lúc này, Diệp An đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, hỏi: “Rời khỏi học viện Thần rồi?”
Diệp Quân gật đầu: “Không báo trước cho tỷ, tỷ không giận đó chứ?”
Diệp An chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân chằm chằm.
Diệp Quân cười bảo: “Tỷ, chắc chắn tỷ sẽ không giận, dẫu sao, hai ta cũng là chỗ máu mủ ruột thịt, chia ngọt sẻ bùi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu”.
Diệp An lườm hắn một cái: “Nói nhảm ít thôi, chúng ta luận võ chút đi”.
Diệp Quân nghi hoặc: “Luận võ?”
Diệp An gật đầu: “Kiếm đạo của đệ vừa mới tăng lên đúng không? Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Nào, đến đánh thử một trận”.
Nói xong, cô ấy liền hóa thành một tia thương mang, biến mất khỏi chỗ cũ, lao thẳng về phía Diệp Quân.
Một thương này quả đúng là vừa nhanh vừa chuẩn.
Thấy tỷ tỷ thực sự đánh tới, Diệp Quân không dám khinh thường, vội vung kiếm xông lên.
Rầm!
Khoảng tinh không tĩnh lặng mau chóng vang lên những âm thanh kim loại chói tai.
Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đứng xa xa nhìn hai người thử sức nhau, trên môi Dương Huyên nở một nụ cười nhẹ, không biết vì sao, nhìn hai người trước mắt kia, ông ấy luôn có một cảm giác thân thiết kì lạ.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng chỉ chớp chớp mắt, không nói lời nào.
Dương Huyên lắc đầu cười.
Ông ấy biết, có rất nhiều nghi vấn của ông ấy, Thanh Nhi bên cạnh ông ấy đều có đáp án, nhưng ông ấy cũng biết, hiện giờ nếu mình hỏi, Thanh Nhi này nhất định sẽ không nói ra.
Có điều, Dương Huyên hiểu rằng, nếu ông ấy ép buộc Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng sẽ nói.