Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2797: Thể diện!



Đại trưởng lão lắc đầu: “Người này ở thời đại trước không có khả năng chưa từng nghe nói đến gia tộc họ Vương ta, nhưng đã biết đến danh tiếng của gia tộc họ Vương mà vẫn dám làm dứt khoát như vậy, càng chứng tỏ lai lịch của hắn rất không đơn giản. Vì thế, ta đề nghị vẫn nên hành động cẩn trọng thì hơn”.



Vương Ám đột nhiên nói lớn: “Chúng ta đã mất sáu người”.



Đại trưởng lão nhíu chặt mày.



Vương Ám tiếp tục nói: “Bốn gia tộc kia đang nhìn chúng ta đấy”.

Advertisement



Nghe vậy, sắc mặt những người trong điện đều trở nên khó coi.



Gia tộc càng lớn thì càng coi trọng thể diện.



Advertisement



Nay gia tộc họ Vương đã mất sáu người, nếu không có hành động gì thì bốn gia tộc khác sẽ nhìn gia tộc họ Vương thế nào đây?



Có còn muốn giữ thể diện này nữa không?



Thể diện là vấn đề, danh vọng càng là chuyện lớn hơn, nếu lần này gia tộc họ Vương không thể hiện thái độ thì uy vọng của gia tộc họ Vương trong giới hậu duệ thần linh sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.



Lúc này, tộc trưởng Vương Tông đã lên tiếng: “Việc này giao cho Vương Ám làm đi”.



Vương Ám gật đầu: “Nhất định ta sẽ không để người trong tộc thất vọng”. Vương Tông nhìn Vương Ám, “Người này có thể tiến vào Thần Viện, tất phải là kỳ tài kinh thế hãi tục, không được sơ suất khinh thường, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực”.



Vương Ám nói: “Đã hiểu”.



Vương Tông đứng lên: “Giải tán đi”.



Dứt lời, tộc trưởng đã biến mất.



Trong điện, Vương Ám cũng quay đầu đi ra cửa, khi ông ta ra đến cửa điện, đại trưởng lão chợt xuất hiện bên cạnh ông ta.



Vương Ám bình thản hỏi: “Đại trưởng lão có gì chỉ giáo?”



Đại trưởng lão nhìn về phía chân trời xa xa: “Vương Ám, tuy ta cùng ông ngày thường hay tranh quyền đoạt lợi, nhưng lúc này, chúng ta hẳn nên đồng tâm nhất trí đối phó người ngoài”.



Vương Ám chỉ cười cười không nói.



Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Ám: “Thiếu niên kia hiện giờ đang muốn tới động thiên Thần Nhất, ông không có nhiều thời gian đâu”.







Vương Ám bình tĩnh bảo: “Đã biết”.







Nói xong, ông ta hóa thành một tia sáng, biến mất nơi chân trời.







Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phương xa, đáy mắt thoáng một tia lo âu, thực ra ông ta muốn kiến nghị tộc trưởng tự mình dẫn người đi giết thiếu niên nọ, bởi vì chỉ có thế mới có thể bảo đảm không có bất kì sơ suất nào, cũng không cho thiếu niên kia bất kì cơ hội nào nữa.







Nhưng ông ta biết, nếu mình đưa ra đề nghị này, nhất định sẽ bị mọi người cười cợt.







Giết một thiếu niên còn muốn tộc trưởng gia tộc họ Vương tự mình ra tay?











chapter content