Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2801: “Quả cũng có chút tài mọn”.



“Ủa?”



Thấy Diệp Quân phá được kết giới của mình, Đà Quan lão nhân hết sức kinh ngạc: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.



Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân: “Ta với các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tấn công ta?”



Đà Quan lão nhân nhếch mép cười: “Muốn ra tay thì ra tay, chỉ đơn giản thế thôi”.



Advertisement

Diệp Quân nhíu chặt mày.



Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân kia đột nhiên vung tay phải, cách không đè về phía Diệp Quân một cái. Cử chỉ đột ngột này khiến trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt xuất hiện vô số kí tự thần bí cổ xưa, cùng với sự xuất hiện của những kí tự thần bí này, từng luồng hắc quqng đột nhiên ập về phía Diệp Quân, hùng hồn như thác.



Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, dấn lên một bước, chém ra một kiếm.



Advertisement



Vèo!



Vùng kiếm quang sáng rực chém về phía hắc quang kia…



Ầm!



Hắc quang không nát, kiếm quang đã vỡ vụn.



Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, cũng vào lúc này, hắc quang đột nhiên hóa thành từng kí tự ập về phía Diệp Quân.



Diệp Quân cả kinh, vội vã vung kiếm chống đỡ.



Rầm rầm rầm…



Trong tinh không, từng tiếng nổ rầm rĩ vang lên, mỗi một tiếng vang, Diệp Quân lại bị đẩy lùi nghìn trượng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lùi lại mấy vạn trượng.



Khi dừng lại được, khóe miệng Diệp Quân cũng đã trào một tia máu tươi.



Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Quả cũng có chút tài mọn”.



Nói đoạn, ông ta lại đánh ra một quyền.



Ầm!



Một quyền ấn mang phù ấn đột nhiên bay về phía Diệp Quân.



Thấy quyền ấn mang phù ấn này, con ngươi Diệp Quân co rút lại, quyền này khiến hắn cảm thụ được hơi thở chết chóc.





Diệp Quân thúc đẩy vô số kiếm ý vô địch trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn vươn tay cầm lấy kiếm này, đâm về phía trước một nhát.







Ầm!







Kiếm vừa đâm ra, một vùng kiếm quang bùng nổ, Diệp Quân lại bị đánh bay ngược ra sau, khi dừng lại được, khóe miệng hắn lại một lần nữa trào máu tươi.







Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân, nhưng không tiếp tục đánh mà xoay người, hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.







Phó bản này hiện không đủ sức qua, để lần sau quay lại.







Thấy Diệp Quân chạy trốn, Đà Quan lão nhân chau mày, nhưng ông ta không đuổi theo, chỉ âm trầm nói: “Lẽ ra vừa rồi không nên nhẹ tay quá, chỉ tiếc hơi thở thần bí bên trong người nó…”







Ông ta biết, trong cơ thể thiếu niên kia chắc chắn phải có thần bảo, hơn nữa, thần bảo này còn có cấp bậc không thấp đâu.




Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân dường như lại cảm thụ được điều gì, ông ta ngẩng đầu nhìn lại, cách nơi này không xa có hai bóng người đang thong thả đi tới.