Màn trời thần quang đó lập tức bị phá tan sau khi bị Mộc Nguyên đánh trúng, nhưng lúc này một luồng sức mạnh khủng khiếp đã đánh đến trước mặt Vương Ám.
Vương Ám sầm mặt, không thể chạy thoát được nữa, chỉ đành xoay người tung ra một quyền.
Ầm!
Thần quang và luồng sáng đen nổ tung, Vương Ám lùi về sau khá xa, trong lúc đó một tia kiếm quang lặng lẽ lao đến trước mặt ông ta.
Advertisement
Người ra tay chính là Diệp Quân.
Hắn quyết định giải quyết tên mạnh nhất này trước.
Thấy Diệp Quân muốn giết mình trước, Vương Ám bật cười, phản công đánh một quyền vào kiếm của Diệp Quân.
Advertisement
Bùm!
Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân bị chấn động lùi về sau.
Vương Ám cúi đầu nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm của ông ta có một vết kiếm khá sâu, máu không ngừng trào ra từ trên nắm đấm, lúc này nắm đấm đã bị máu nhuộm đỏ.
Vương Ám ngẩng đầu nhìn Diệp Quân dừng lại ở phía xa, tán thưởng: “Kiếm ý tốt đấy”.
Dứt lời, hai tay ông ta hợp lại.
Rầm!
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, bóng đen này cao đến cả ngàn trượng, toàn thân đen kịt, tản mát ra khí tức màu đen đáng sợ hệt như ma thần.
Mộc Nguyên bên cạnh Diệp Quân híp mắt: “Ám Hư Pháp Tướng! Tên này có môn đạo, ta phải để lộ vài thứ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Mộc Nguyên khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, một luồng thần quang bỗng bay ra từ trong người ông ta, ngay sau đó ông ta lại tiến lên một bước, dưới chân ông ta xuất hiện một luồng thần quang. Cùng lúc đó ông ta tung ra một quyền, hai luồng thần quang bỗng biến thành hai thanh đao cực lớn cả ngàn trượng chém về phía Vương Ám.
Thấy thế, đồng tử Vương Ám co lại: “Thần đao, rốt cuộc ngươi là ai…”
Ông ta vừa nói vừa sử dụng Ám Hư Pháp Tướng ở phía sau rồi tung ra một quyền.
Ầm!
Keng!
Hai thanh thần đao vừa được vung ra, Ám Hư Pháp Tướng vỡ vụn, lúc này Vương Ám xoay người bỏ chạy, ông ta biết mình không phải đối thủ của người trước mặt nên kiên quyết lựa chọn chạy trốn.
Nhưng Mộc Nguyên cũng không định cho ông ta cơ hội, ông ta tiến lên một bước, một thanh thần đao bỗng bay ra từ giữa trán, chém về phía Vương Ám ở cuối tinh không.
Lúc này Vương Ám như cảm nhận được gì đó, cảm thấy hoảng sợ, ông ta cũng không quan tâm gì nhiều, ngẩng đầu nhìn không trung hét lên: “Cứu ta”.
Ông ta vừa nói vừa bóp nát một tấm thẻ gỗ.
Ầm!
Một ngón tay cực lớn màu đen bỗng phá tan không trung xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Ám, đỡ lấy thần đao của Mộc Nguyên.
Ầm!
Thanh thần đao của Mộc Nguyên bị ngón tay chặn lại.
Ở một bên khác, Mộc Nguyên nhìn tận cuối tinh không: “Đi”.