Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, hai tay chống nạnh: “Đệ làm sao?”
Nhìn thấy Lâm Bảo Mỹ có dấu hiệu muốn đánh mình, khí thế của Cẩu Đán bỗng xẹp xuống, cậu ta do dự rồi nói: “Lâm Bảo Mỹ, tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, nếu tỷ đánh ta, ta chắc chắn sẽ méc với thầy, đến lúc đó tỷ sẽ bị thầy phạt, nếu bị phạt, chắc chắn tỷ lại đánh ta, sau đó ta lại đi méc với thầy, tỷ lại tiếp tục bị phạt... người bị thương vẫn là tỷ thôi”.
Diệp Quân: “…”
Advertisement
Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, sau đó nhìn Diệp Quân: “Thầy nói không có việc gì tự dưng được đối xử tốt chắc chắn có việc cần cầu giúp, huynh muốn làm gì?”
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn hỏi vài chuyện ở đây”.
Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Chỉ thế thôi sao?”
Advertisement
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân hồi lâu, nói: “Bọn ta có bảy người, nếu huynh tiện thì có thể cho vài cây kẹo hồ lô không?”
Diệp Quân cười nói: “Tiện chứ”.
Nói rồi hắn lại lấy mấy cây kẹo hồ lô ra đưa cho Lâm Bảo Mỹ.
Lâm Bảo Mỹ nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó đưa từng cây kẹo hồ lô cho bạn của mình, khi cô bé đưa cho Cẩu Đán, Cẩu Đán hơi do dự: “Lâm Bảo Mỹ, chúng ta có nên nghe xem huynh ấy hỏi gì trước, sau đó rồi quyết định lấy kẹo kẹo hồ lô không? Ngộ nhỡ huynh ấy hỏi điều gì đó mà chúng ta không thể trả lời hoặc không có cách nào trả lời thì chúng ta lấy kẹo của người khác có phải là không ổn lắm không?”
Diệp Quân nhìn Cẩu Đán, hơi ngạc nhiên.
Lâm Bảo Mỹ xé tờ giấy gói kẹo, liếm lên đó rồi bình tĩnh nói: “Làm gì cũng cẩn thận là đúng nhưng đừng bảo thủ, người đàn ông này là người từ bên ngoài đến, ta đoán huynh ấy chỉ muốn hỏi về thế giới của chúng ta, có thể trả lời thì chúng ta trả lời, vấn đề nào không thể trả lời thì ta nghĩ huynh ấy chắc chắn cũng sẽ không hỏi, hiểu chưa?”
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, mỉm cười.
Cẩu Đán nhìn Diệp Quân, vẫn rất đề phòng: “Ngộ nhỡ huynh ấy là người xấu thì sao?”
Lâm Bảo Mỹ giơ tay ra: “Trả kẹo hồ lô cho ta”.
Cẩu Đán vội lắc đầu: “Ta im ngay đây”.
Diệp Quân: “…”
Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, sau đó xoay người nhìn Diệp Quân: “Huynh hỏi đi”.
Diệp Quân cười nói: “Nơi này là đâu?”
Lâm Bảo Mỹ lấy một quyển trục ra, sau đó nhìn Diệp Quân: “Nếu huynh đồng ý cho thêm bảy cây kẹo hồ lô nữa thì bản đồ này là của huynh, trong đó có điều huynh muốn biết”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy bảy cây keo ra đưa cho Lâm Bảo Mỹ.
Lâm Bảo Mỹ nhận lấy kẹo hồ lô rồi đưa bản đồ cho Diệp Quân, Diệp Quân cầm lấy bản đồ, đang định mở ra xem thì Lâm Bảo Mỹ lại lấy ra một tấm bản đồ khác nói: “Nếu cho thêm bảy cây kẹo nữa, trong này có rất nhiều thứ mà bản đồ trước không có”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Ngươi đang lật mặt đấy à?
Diệp Quân bỗng cảm thấy cô nhóc này nếu đến Tiên Bảo Các chắc sẽ có tương lai xán lạn, rất thông minh.
Thấy Diệp Quân im lặng, Lâm Bảo Mỹ chớp mắt, sau đó nói: “Thuận mua vừa bán, huynh có thể không cần”.