Diệp Quân đi theo Lâm Bảo Mỹ vào trấn nhỏ, trấn nhỏ này tên là trấn Hạo Nhiên, thị trấn không lớn lắm, nhà cửa đều làm bằng đá, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu.
Có thể thấy Lâm Bảo Mỹ rất vui khi ở nơi này, vì mỗi khi gặp một đứa trẻ, đứa trẻ sẽ cung kính gọi cô bé một tiếng “đại tỷ”, không chỉ thế, người lớn cũng sẽ mỉm cười chào khi gặp Lâm Bảo Mỹ.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, cô bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, mặc một bộ váy vải hoa, có rất nhiều chỗ vá, mặc dù rất cũ kỹ nhưng cũng rất sạch sẽ.
Advertisement
Nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy kinh ngạc.
Vì thể chất của Lâm Bảo Mỹ rất đặc biệt, là linh thể Đại Đạo trong truyền thuyết.
Không chỉ Lâm Bảo Mỹ mà những đứa trẻ hắn gặp trên đường đều có thiên phú rất cao, nếu tu luyện thì tương lai của những đứa trẻ này rất rộng mở.
Advertisement
Điều khiến hắn khó hiểu là người nơi này đều chỉ là người bình thường, không ai tu luyện cả.
Lúc này Lâm Bảo Mỹ dẫn Diệp Quân đi vào một căn nhà, căn nhà rất đơn giản chỉ có ba căn phòng bằng đá, trông có vẻ đơn sơ.
Lâm Bảo Mỹ chỉ vào căn phòng đá ở giữa: “Đây là phòng của bà nội ta, bên trái là phòng của ta, căn bên phải là của huynh. Chúng ta đã thỏa thuận huynh ở một ngày thì đưa bảy cây kẹo hồ lô, ở không đến một ngày cũng phải đưa bảy cây kẹo hồ lô”.