Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2822: “Có phải huynh sắp rời đi không?"



Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn, có một cô bé đứng cách đó không xa.



Lâm Bảo Mỹ!



Lâm Bảo Mỹ đứng bên cạnh, cầm một cái rìu trong tay.



Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội tới giúp ta sao?”



Lâm Bảo Mỹ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn Diệp Quân: “Rất nghiêm trọng sao?”

Advertisement



Diệp Quân gật đầu.



Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Huynh sẽ chết à?”



Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Muội sợ ta chết ư?”

Advertisement





Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Hôm nay huynh còn chưa cho ta kẹo hồ lô”.



Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười lớn.



Khóe miệng Lâm Bảo Mỹ hơi nhếch lên, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đỡ Diệp Quân đi về phía xa.



Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Quân nằm trên giường, vết máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.



Trong lòng Diệp Quân thở dài, lần này, suýt thì gục ở đây rồi.



Lâm Bảo Mỹ không biết lấy từ đâu ra một bát thảo dược, bưng đến bên miệng Diệp Quân: “Đồ uống còn sót lại của bà nội, có lẽ sẽ có ích với huynh".



Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Cảm ơn, ta... ta sẽ không sao".



Lâm Bảo Mỹ lặng lẽ đặt bát xuống, sau khi cô bé im lặng một lúc, nói: "Huynh có hối hận không?"



Diệp Quân hơi khó hiểu.



Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Huynh cứu cô gái kia, nhưng cô gái kia lại tìm người để báo thù huynh, lấy oán trả ơn. Huynh có hối hận không?”



Diệp Quân cười nhạt: “Không hối hận”.



Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Tại sao?”



Diệp Quân không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao muội lại đi tìm ta?”



Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Thật ra, nếu huynh ở lại đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cả, mặc dù ta cũng không biết tại sao, nhưng không ai dám ra tay ở đây".



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ra là vậy!”



Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì.







Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không phải muội có vấn đề muốn hỏi ta sao? Muội hỏi đi”.







Nhưng Lâm Bảo Mỹ lại lắc đầu: “Ngày mai sau khi huynh dùng bữa xong, ta sẽ hỏi”.







Diệp Quân lắc đầu cười: “Được rồi”.







Lâm Bảo Mỹ đứng dậy và đi ra ngoài, khi đi tới cửa, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Có phải huynh sắp rời đi không?"







Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nói vậy?”







Lâm Bảo Mỹ nói: “Cô gái kia tới báo thù huynh, chắc chắn là bởi vì trên người huynh có bảo vật gì đó, bây giờ hành tung của huynh đã bị bại lộ, cho nên, huynh chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi, đúng không?”







Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.