Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.
Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?"
Advertisement
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.
Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?"
Advertisement
Bà lão lắc đầu: “Không”.
Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?"
Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng - A Nan”.
A Nan.
Diệp Quân nhíu mày.
Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.
Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.
Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.
Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?"
Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.
Bà chậm rãi nhắm mắt lại: “Thị trấn này nhờ có Thần Nhất mà trở thành miền đất lành, người sinh ra ở đây đều có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể tu luyện. Nhưng vì lời nguyền của A Nan mà bất kỳ ai tu luyện đều không sống quá trăm tuổi, chỉ có một con đường chết”.