Nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về bên cạnh bà lão, nắm lấy tay bà, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
Advertisement
Bà lão siết chặt tay cô bé, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nội đã chuẩn bị tâm lý cho hôm nay từ ngày bắt đầu tu hành, chỉ là không thể không lo cho con...”
Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Nội yên tâm, con hứa sẽ không đặt chân ra ngoài”.
Bà lão cười cười rồi ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Hứa với ta đi”.
Advertisement
Hắn không đáp lời, chỉ rời khỏi phòng.
Bên ngoài.
Diệp Quân nhìn lên không trung, im lặng một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài.
Hắn không hối hận, chỉ thấy đáng tiếc.
Nếu là để cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cho dù có phải bỏ ra Tổ Nguyên.
Nhưng nếu cứu người để rồi nhận lại một đống phiền toái, hắn hoàn toàn không có cách chống lại với sức mạnh hiện nay.
Khi ấy sẽ liên lụy đến tỷ tỷ, đến Thiên Thiên, đến Mộc Nguyên và những người khác.
Nếu thật sự bị đẩy đến đường cùng, hắn nên làm gì, phải làm gì?
Chỉ có thể làm những gì trong khả năng mà thôi.
Diệp Quân bèn đặt một chiếc nhẫn xuống nền đất bên ngoài căn nhà, bên trong không có vật dụng để tu luyện, chỉ có vài món đồ ăn, không cần dùng linh khí cũng có thể mở ra.
Sau đó hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ở một nơi nào đó, có một nam một nữ đang dõi theo.
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi này, hình như nó lực bất tòng tâm thật”.
Người phụ nữ váy trắng đáp: “Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của nó”.
Rồi hỏi đối phương: “Nếu là huynh thì có cứu không?"
Người đàn ông lắc đầu: “Không, vì nó cũng nằm ngoài khả năng của ta”.
Người phụ nữ lại nhìn Diệp Quân: “Nó sẽ sinh ra tâm ma”.
Người đàn ông nhíu mày: “Vì sao?"
Người phụ nữ: “Nếu thật sự không thể giúp thì sẽ không áy náy hay sinh ra tâm ma, nhưng trong lòng nó biết rõ, nếu nó ra tay cứu họ, cho dù có gặp phải rắc rối thì cũng có thể nhờ người nhà đến giải quyết. Nó chỉ không muốn nhờ vả mà thôi”.
Người đàn ông nắm tay bà ấy: “Vậy Thanh Nhi cho rằng nó có nên ra tay hay không?"
Người phụ nữ nhìn về nơi xa, nhàn nhạt nói: “Đã muốn thành lập một trật tự mới, làm sao có thể thấy chuyện bất bình mà mặc kệ? Một người cũng không dám cứu, làm sao cứu được toàn vũ trụ? Nó...”
Bà ấy dừng lại ở đây.
Khi thấy thanh niên vừa mới rời khỏi đã quay trở lại.