Diệp Quân dừng lại, khí thế trong người hắn bùng nổ như núi lửa, điên cuồng sôi trào.
Cảnh giới Đế Quân!
Diệp Quân hơi hưng phấn, hắn không ngờ lần này mình trong cái rủi có cái may, đạt tới cảnh giới Đế Quân, không chỉ có thế mà kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều.
Kiếm ý vô địch có thể mạnh hơn rất nhiều không chỉ vì chiến đấu, mà còn vì tâm cảnh thay đổi.
Khi cảnh giới và kiếm ý đều tiến bộ vượt bậc, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Advertisement
Sắc mặt con Sửu Ngưu phía xa chợt thay đổi, nó nâng dao lên chém một phát.
Oanh!
Sửu Ngưu bị chiêu kiếm của Diệp Quân lại lùi lại mấy nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, nó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.
Advertisement
Khi Diệp Quân muốn ra tay một lần nữa, tinh không sau lưng Sửu Ngưu chợt sôi trào, sau đó, một bóng người to lớn chợt di chuyển tới từ trong không trung.
Thấy hư ảnh này, Sửu Ngưu lập tức chậm rãi quỳ xuống…
Ở một hướng khác, người đàn ông áo trắng nhìn hư ảnh kia, cất lời: “Thanh Nhi, người này trông có vẻ rất lợi hại, muội có thể thắng không?”
Người phụ nữ váy trắng thản nhiên nhìn thoáng qua hư ảnh kia, sau đó đáp: “Không thắng được, hay là… chúng ta mau trốn đi?”
Người đàn ông: “…”
Trong tinh không, Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh khổng lồ kia, hư ảnh còn chưa ngưng tụ, nhìn không rõ lắm, nhưng khí thế thì rất đáng sợ.
Khí thế của con Sửu Ngưu kia cũng rất mạnh mẽ, nhưng nó cũng giống như đom đóm và trăng sáng trước hư ảnh này, hoàn toàn không thể so sánh.
Diệp Quân biết đây chính là thần linh A Nan kia.
Thần linh?
Diệp Quân cũng rất tò mò với thần linh trong truyền thuyết, có lẽ những người này đều là người mạnh nhất trong thời đại Thần Nhất lúc đó.
Lúc này, hư ảnh kia dần dần ngưng tụ, đó là một người đàn ông trung niên mặc thần bào rộng lớn, trên thần bào có vẽ các loại phù văn bí ẩn, mái tóc dài buông xoã, trên mặt là nụ cười hờ hững, trông khá là nho nhã.
Lúc này, Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Không phải bản thể”.
Không phải bản thể!
Diệp Quân nhíu mày, hơi bất ngờ, vì hắn cho rằng người đến là bản thể.
Sau khi xuất hiện, A Nan cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Mộc Nguyên, không ra ngoài gặp mặt một chút à?”
Sau một thoáng yên tĩnh, Mộc Nguyên xuất hiện.
A Nan quan sát Mộc Nguyên, cười nói: “Không ngờ hai chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.
Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Thượng Thần đã chọn hắn”.
“Vậy à?”
A Nan nhìn về phía Diệp Quân, ông ta quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười khẽ: “Ta hơi khó hiểu, thật đấy”.
Mộc Nguyên bình tĩnh nói: “Có gì mà khó hiểu? Hắn phù hợp hơn ngươi”.
A Nan khẽ mỉm cười: “Thế sao?”
Mộc Nguyên nhìn chằm chằm A Nan: “Thượng Thần rất thất vọng với các ngươi”.
A Nan lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ xem thường.
Mộc Nguyên nói tiếp: “Vì sao ta vẫn luôn canh giữ ở Thần Nhất Điện? Vì ta biết chắc chắn Thượng Thần Thần Nhất vẫn chưa thật sự chết đi. Đúng như ta suy đoán, chắc chắn ngài ấy đã nhìn thấy các người nội loạn. A Nan, các người đã phản bội ngài ấy”.
A Nan cười nói: “Mộc Nguyên, sư phụ theo đuổi nhân tính, chúng ta cũng phải theo đuổi nhân tính, mà ngài ấy theo đuổi thần tính, chúng ta cũng phải theo đuổi thần tính, nhưng chợt có một ngày, ngài ấy không muốn thần tính nữa. Chúng ta cũng không phải ngài ấy, nói không cần thần tính là không cần…”