Tần Tuyết lại nói: “Ta biết chắc chắn ngươi rất hối hận vì trước đây đã cứu ta, ngươi…”
Diệp Quân dừng bước, hắn lắc đầu: “Ta không hối hận vì cứu cô, ngày đó, đừng nói là cô, dù có là một con chó thì ta vẫn sẽ cứu”.
Advertisement
Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối đường.
Tần Tuyết ngây người tại chỗ, sau đó, cô ta chợt cười to, cười rất điên cuồng, cũng rất thê lương…
Thì ra cô ta đã xem trọng bản thân mình quá.
Advertisement
Trong lòng người đàn ông đó chưa từng xem cô ta ra gì.
Đừng nói là cô ta, dù là một con chó người đàn ông đó cũng sẽ cứu.
Cô ta biết người đàn ông kia nói thật.
Lúc này, cô ta rất mong Diệp Quân sẽ tức giận, sau đó giết cô ta…
Nhưng người đàn ông kia lại xem thường cô ta… Thật sự coi thường, thậm chí ngay cả chút tức giận cũng không có…
…
Ở một nơi khác, sau khi Tông chủ Vũ Hoá Tông dẫn mọi người rời đi, trên mặt ông ta lập tức có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Một trưởng lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Tông chủ…”
Tông chủ Vũ Hoá Tông quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.
Trưởng lão kia muốn nói lại thôi.
Tông chủ Vũ Hoá Tông bình tĩnh cất lời: “Có phải thấy nghi ngờ lắm không?”
Trưởng lão vội gật đầu.
Không chỉ ông ta mà cao thủ Vũ Hoá Tông xung quanh đều rất nghi ngờ.
Nét mặt Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt trở nên lạnh lẽo: “Tần Tuyết chết tiệt kia suýt đã khiến ta hiểu lầm”.
Trưởng lão khó hiểu: “Tông chủ, lời này có ý gì?”
Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy thiếu niên kia không tầm thường à?”
Trưởng lão thoáng do dự, sau đó hỏi ngược lại: “Không tầm thường?”
“Ngu ngốc!”
Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt nổi giận: “Ngươi có thể đừng chỉ biết tu luyện, đọc sách nhiều chút không?”
Trưởng lão: “…”
Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không phát hiện à? Lúc nhìn thấy chúng ta, thiếu niên kia không căng thẳng chút nào, đây là biểu hiện một người bình thường nên có à?”
Trưởng lão im lặng, bây giờ nghĩ lại, thiếu niên kia thật sự bình tĩnh khác thường.