Bà cụ hỏi: “Diệp công tử, tiếp theo cậu định đi vào luôn, hay là…”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía dãy núi kia, hắn im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Đi vào luôn!”
Advertisement
Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này, vì thế hắn quyết định hành động dứt khoát luôn.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi”.
Advertisement
Bà cụ gật đầu, dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối chân trời.
Hai người nhanh chóng đi tới dưới một chân núi lớn, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao vạn trượng, đỉnh núi ẩn mình trong đám mây, mấy cung điện kiến trúc hùng vĩ như ẩn như hiện.
Võ Tông.
Diệp Quân đi theo bà cụ tới trước sơn môn của Võ Tông, hai người vừa mới đi đến đã có một ông lão xuất hiện ngay trước mặt.
Ông lão nhìn hai người nhóm Diệp Quân: “Các người là người phương nào?”
Diệp Quân tiến lên một bước, chắp tay: “Tại hạ Diệp Quân đến để thăm hỏi tông chủ Võ Tông”.
Ông lão lập tức nhíu mày: “Tông chủ là ai mà người nào muốn gặp cũng…”
Nói đến đây, ông ta chợt im lặng.
Vì trước mặt ông ta xuất hiện một viên đan dược.
Tổ Nguyên Đan!
Cảm nhận được sức mạnh Tổ Nguyên bên trong đan dược, ông lão lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nét mặt đã dịu dàng hơn nhiều: “Các hạ xưng hô thế nào?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Diệp Quân”.
Ông lão hơi nghi ngờ, vì ông ta chưa từng nghe thấy cái tên này.
Diệp Quân lại nói: “Phiền ông thông báo với tông chủ của mình”.
Sau đó, hắn lại lấy một viên Tổ Nguyên Đan ra!
Thấy cảnh này, ông lão nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, người này ra tay cực kỳ rộng rãi, chắc chắn không phải một người bình thường.