Diệp Quân cười khổ: “Huyền tông chủ, thực lực của ta đã bị phong ấn…”
Huyền Âm cười nói: “Yên tâm đi, ta không ức hiếp ngươi đâu, ta cũng sẽ tự phong ấn tu vi”.
Advertisement
Diệp Quân trầm mặc.
Huyền Âm chớp mắt: “Chỉ là thi đấu bình thường, chạm đến là dừng thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Advertisement
Huyền Âm đứng lên, phất tay áo, trong nháy mắt, Diệp Quân và Huyền Quân đã tới một mảnh sân luyện tập rộng lớn.
Sân luyện tập này rất lớn, không thấy ranh giới.
Huyền Âm nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta tự phong ấn tu vi rồi, tới đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn tiến lên một bước rồi phóng tới trước mặt Huyền Âm như mũi tên đứt dây, lấy ngón tay làm kiếm, đâm về phía Huyền Âm.
Huyền Âm híp mắt lại, ngón tay của Diệp Quân trong rất bình thường nhưng lại cực kỳ thuần khiết.
Đại đạo chí giản!
Đối mặt với kiếm của Diệp Quân, Huyền Âm không chọn rút lui mà tiến lên một bước, tung một cú đấm.
Đối đầu trực diện!
Bùm!
Khi nắm đấm và ngón tay chạm nhau, cả hai cùng lui lại phía sau, nhưng trong tích tắc, Huyền Âm đã lao về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh.
Diệp Quân không lùi mà tiến, đâm thẳng lên.
Đối đầu trực diện!
Bùm!
Khi hai cơ thể tiếp xúc, sức mạnh mạnh mẽ bùng ra khiến cả hai lùi lại phía sau, vào lúc này, Diệp Quân giậm chân phải về phía sau để ổn định cơ thể, sau đó đạp mạnh chân phải, cả người nhảy lên như con báo, chỉ về phía Huyền Âm.
Lấy ngón tay làm kiếm.
Mặc dù không có tu vi, nhưng kiếm của Diệp Quân vẫn mang kiếm ý và kiếm thế vô hình.
Thấy vậy, Huyền Âm nheo mắt, bà ta không lựa chọn đối đầu với nhát kiếm này của Diệp Quân, mà lùi về phía sau, tránh lưỡi kiếm sắc bén.
Ngón tay của Diệp Quân đâm vào hư không, kiếm thế đột nhiên yếu đi rất nhiều, lúc này, Huyền Âm phía xa lại vọt lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt hắn, sau đó đấm vào mặt hắn.
Diệp Quân không lùi mà tiến, lao về phía trước, lại chỉ tay ra.
Bùm!
Hai người cùng lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, cả hai lại lao vào nhau.
Cứ như vậy, hai người đánh gần nửa giờ, nhưng vẫn không phân thắng bại.