Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2872: Chắc chắn là không bình thường...



Kẻ thù của hắn là ngụy thần, nếu ở lại Võ Tông, một khi có ngụy thần đến gây rắc rối cho hắn sẽ kéo theo tai ương ngập đầu tới Võ Tông.



Vậy là không có đạo đức.



Nghe Diệp Quân nói vậy, Huyền Âm do dự rồi cũng không kiên trì nữa: “Diệp công tử cần gì thì lúc nào cũng có thể tìm ta, nếu làm được thì ta sẽ không từ chối”.



Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.



Advertisement

Huyền Âm khẽ gật đầu, không nói tiếp mà xoay người rời đi.



Diệp Quân lại tiến vào Tiểu Tháp.



Trị thương!



Advertisement



Lần này đã sơ suất.



Chỉ là, hắn thật sự không ngờ ở ngoài có nhiều người đợi hắn tới vậy... Vương tộc đúng là điên rồi, toàn tộc tới vây đánh hắn, đúng là điên rồ.



Haiz!



Diệp Quân khẽ thở dài, nhanh chóng chữa thương.



...



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.



Lúc này, tất cả cường giả của Vương tộc đều đang canh giữ ở ngoài trận pháp dịch chuyển, không chỉ có trận pháp dịch chuyển này, mà tất cả lối ra của động thiên Thần Nhất đều có người của Vương tộc canh giữ.



Mà mục đích của bọn họ chính là Diệp Quân!



Nhất định không thể để Diệp Quân chạy thoát.



Tộc trưởng Vương tộc - Vương Tông đích thân trấn thủ, bên trái là Đại trưởng lão của Vương tộc - Vương Hiền, còn lại là đám trưởng lão nòng cốt của Vương tộc.



Vẻ mặt Vương Tông hơi khó coi.



Vì lúc nãy, tất cả cường giả của Vương tộc đồng loạt ra tay cũng không bắt được Diệp Quân.



Lại chạy mất rồi!



Thật đáng tiếc.



Đại trưởng lão Vương Hiền đột nhiên trầm giọng nói: “Thực lực của Diệp Quân đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước”.







Vương Tông cau mày.







Vương Hiền lại nói: “Hắn ở trong đó mà lại có thể mạnh hơn...”







Nghe Vương Hiền nói vậy, tất cả những cường giả của Vương tộc ở đó đều lộ ra vẻ mặt khó coi.







Bình thường sao?







Chắc chắn là không bình thường...







Trong động thiên Thần Nhất, người ở ngoài vào đều bị phong ấn tu vi, nhưng Diệp Quân lại có thể mạnh hơn khi ở đó...







Vương Hiền đột nhiên nhìn về phía động thiên Thần Nhất, ánh mắt từ từ trở nên u ám lạnh lùng: “Chúng ta không thể cứ bị động canh giữ ở đây”.