Lâm Bảo Mỹ mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, bên hông có buộc hai quả bóng len đỏ, một cao một thấp, rất có sức sống, bím tóc ban đầu được cô bé tháo ra, biến thành mái tóc dài xõa ngang vai, khiến cô bé trông có vẻ trưởng thành hơn.
Diệp Quân cười nói: “Cảm thấy thế nào?”
Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Rất thoải mái”.
Diệp Quân cười ha hả, sau đó xòe bàn tay ra, trong tay xuất hiện hai thanh kiếm: “Cho con cái này".
Advertisement
Nhìn thấy hai thanh kiếm trước mắt, hai mắt Lâm Bảo Mỹ sáng rực, vội vàng nhận lấy: “Oa, sư phụ...”
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang phấn khích, cười nhẹ nói: "Hai thanh phi kiếm này, một thanh tên là Long Ngâm, một thanh là Phượng Ngâm, là bội kiếm mà ta đã đeo năm đó, bây giờ ta đưa chúng cho con".
Advertisement
Long Ngâm!
Phượng Ngâm!
Lâm Bảo Mỹ nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Sư phụ, con chắc chắn sẽ không phụ chúng”.
Diệp Quân cười nói: “Ta tin tưởng con”.
Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: "Sư phụ, tại sao người lại đối xử tốt với con như vậy?"
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao lại hỏi thế?”
Lâm Bảo Mỹ không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Có một số việc, không nhất định phải có lý do, hiểu chưa?”
Lâm Bảo Mỹ trừng mắt nhìn, không nói lời nào.
Diệp Quân cười nói: “Không hiểu sao?”
Lâm Bảo Mỹ gật đầu.
Diệp Quân nhoẻn miệng cười, sau đó nói: "Vậy thì tạm thời để đó đi, khi nào lớn lên thì con sẽ hiểu”.
Lâm Bảo Mỹ hơi cúi đầu: “Khi người mới đến trấn nhỏ, con bắt người phải cho con kẹo hồ lô thì con mới chịu giúp người, con đưa người về nhà con, nhưng người cũng phải cho con chút lợi ích ... Sau đó, con không thể cho người bất cứ thứ gì, nhưng người lại bằng lòng giúp đỡ bà nội, còn bằng lòng dạy con tu hành...”
Nói đến đây, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên màn sương mù, nước mắt tuôn rơi: “Con cảm thấy con không xứng với lòng tốt của người".
Sắc mặt Diệp Quân phức tạp, không ngờ cô bé này lại nghĩ nhiều như vậy, hắn đăm chiêu một hồi, sau đó nói: "Có muốn nghe suy nghĩ của sư phụ không?"