Bọn họ cũng có lá bài tẩy của mình giống như Vương tộc, lá bài tẩy chính là cách giữ mạng mà thần linh để lại trong gia tộc của bọn họ trước đây.
Nghe thấy lời của Trần Du, Mạt Thiên Đô gật đầu: “Nếu thật sự không còn cách nào nữa thì chỉ có thể làm thế thôi”.
Dù lá bài tẩy đó dùng một lần sẽ ít đi một lần, nhưng cũng đáng để sử dụng, dù sao hiện tại Diệp Quân cũng có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất.
Advertisement
…
Trong động thiên Thần Nhất.
Người được bốn gia tộc hậu duệ thần linh phái đi đã đến Võ Tông, người dẫn đầu là Đại trưởng lão Mạt Tiều của nhà họ Mạt.
Advertisement
Huyền Âm đích thân tiếp đón bốn người họ.
Mạt Tiều chắp tay chào hỏi: “Huyền Tông chủ”.
Trước khi đến đây, ông ta đã được Mạt Thiên Đô căn dặn không được kiêu căng, nhất định phải khiêm tốn một chút, dù sao nơi này cũng không phải ở bên ngoài.
Huyền Âm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mạt Tiều gật đầu: “Huyền Tông chủ, lần này bốn người chúng ta đại diện cho bốn gia tộc hậu duệ thần linh đến đây, mục đích mà chúng ta đến đây là vì một người tên Diệp Quân, người này có thù sâu hận lớn với bốn gia tộc chúng ta. Nhưng vì nơi này có phong ấn bí ẩn nên chúng ta không tiện giải quyết hắn, vì thế chúng ta muốn được quý tông môn giúp đỡ”.
Huyền Âm im lặng.
Mạt Tiều vội vàng mở lòng bàn tay, mười Tổ Nguyên xuất hiện trong tay ông ta: “Nếu Võ Tông chịu giúp đỡ thì mười Tổ Nguyên này sẽ thuộc về quý tông môn”.
Nét mặt ba người ở sau lưng Mạt Tiều rất bình tĩnh, không hề có vẻ khác thường.
Lúc đi vào, bốn nhà giao cho tổng cộng hai mươi Tổ Nguyên, nhưng bốn người họ nhất trí cho rằng chỉ cần mười Tổ Nguyên là đủ. Vì thế bốn người tự ý phân chia mười Tổ Nguyên còn lại cho nhau.
Huyền Âm nhìn thoáng qua mười Tổ Nguyên, sau đó cười nói: “Diệp công tử kia chỉ đáng giá mười Tổ Nguyên thôi à?”
Mạt Tiều trầm giọng nói: “Huyền Tông chủ, chỉ cần quý tông môn giúp chúng ta bắt được người này thì bốn nhà chúng ta sẽ hậu tạ”.
Huyền Âm nhìn chằm chằm Mạt Tiều: “Nếu muốn Võ Tông ta giúp đỡ cũng được thôi, nhưng phải cần một trăm Tổ Nguyên!”
Một trăm!
Nghe thấy lời của Huyền Âm, sắc mặt Mạt Tiều lập tức trở nên hơi khó coi: “Huyền Tông chủ, bà đòi hỏi nhiều quá rồi đấy”.
Huyền Âm bình tĩnh nói: “Nếu các người không đồng ý thì ta cũng không ép: “Tiễn khách”.
Dứt lời, bà ta đứng dậy rời đi.
Bốn người nhóm Mạt Tiều nhăn nhó, một trăm Tổ Nguyên… Đây thật sự có thể nói là một khoản lớn.
Bốn người im lặng một lát rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài Võ Tông.
Mạt Tiều mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm đặc biệt xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lá bùa kia lập tức bốc cháy.