Hư ảnh thần linh nhìn xuống người đàn ông bên dưới, đang định cất lời thì thanh kiếm trong cơ thể ông ta chợt rung động dữ dội, ông ta lập tức bị tiêu diệt.
Bên dưới, người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay, thanh kiếm kia bay về lại trong tay ông ấy.
Người đàn ông xoay người nhìn về phía An Nam Tịnh, cười hỏi: “Có đi không?”
Nhưng An Nam Tịnh lại lắc đầu.
Advertisement
Người đàn ông khó hiểu: “Vì sao?”
An Nam Tịnh nhìn ông ấy, sau đó nói: “Không muốn đi lung tung với huynh”.
Advertisement
Người đàn ông cười khổ.
An Nam Tịnh nói: “Những vị thần kia…”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sau đó nói: “Bọn họ sẽ xử lý… Thật sự không đi cùng ta à?”
An Nam Tịnh cau mày: “Nói không đi là không đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Người đàn ông lắc đầu cười khẽ: “Vậy muội bảo trọng”.
Dứt lời, ông ấy xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.
Sau khi người đàn ông áo xanh biến mất, Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Vì sao tiền bối không đi theo ông ấy?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Nữ nhân của hắn nhiều quá rồi, ta còn đi theo làm cái gì?”
Tần Quan thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ, thì ra là vì nguyên nhân này.
Trần Du ở phía xa đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Sau khi thấy thần linh kia bị chém chết, ông ta cũng biết mình đã đánh giá thấp thế lực đứng sau Diệp Quân, đây là một thế lực vô cùng lớn mạnh.
Ông ta quyết đoán chọn chạy trốn!
Ông ta muốn về thông báo với nhà họ Trần, nếu không nhà họ Trần sẽ gặp hoạ lớn.
Mà lúc này, mấy cao thủ của thư viện Quan Huyên ở xung quanh lập tức xông lên…
Chẳng mấy chốc, nhóm người Trần Du đã bị đánh vỡ thân thể, Tần Quan cũng không giết bọn họ mà chỉ nhốt bọn họ lại.
Sau khi nhốt đám người Trần Du lại, Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc đi tới thời đại cũ rồi”.
…
Trong động thiên Thần Nhất.
Diệp Quân vẫn còn đang vất vả tu luyện trên dãy núi rộng lớn, trong nửa tháng qua, mỗi ngày hắn đều giao thủ với sức mạnh phong ấn kia.