Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2941: Phiền chết đi được”.



Diệp Quân nhìn ông lão, không nói gì.



Ông lão lẳng lặng chờ đợi, ông ta biết Diệp Quân đang do dự có nên tiêu diệt nhà họ Triệu hay không. Mặc dù cảnh giới của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, nhưng ông ta biết rõ nếu chàng thanh niên này muốn giết Triệu tộc thì Triệu tộc sẽ không có đường lui. Ông ta biết một vài điều về Diệp Quân thông qua chuyện của Triệu Cốt Nhi.



Đáng tiếc là Triệu Cốt Nhi trở về quá muộn, nếu về sớm hơn chút thì Triệu tộc đã không đến nông nỗi này.



Triệu Cốt Nhi cũng không ngờ trong thời gian cô ta bế quan ở Thần Viện, người của tộc mình lại dốc toàn lực để vây giết Diệp Quân.

Advertisement



Diệp Quân nói: “Tin tức này có ích cho ta, vì vậy Triệu tộc có thể sống”.



Nói xong, hắn xòe tay ra, kiếm ý đang ghim chặt Triệu Thiên Kích bay về tay hắn.



Ông lão lập tức hành lễ: “Đa tạ Diệp công tử tha mạng”.

Advertisement





Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người rời đi cùng Diệp An.



Nhìn thấy tỷ đệ Diệp Quân biến mất, ông lão mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy, ông ta đã chuẩn bị liều chết một phen.



Mặc dù không thể đánh thắng, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết.



May là Diệp công tử không diệt tộc.



Triệu Cốt Nhi nhìn hai người Diệp Quân biến mất ở phía xa với vẻ mặt phức tạp, cách đây không lâu, thực lực của cô ta còn ngang ngửa với Diệp Quân, vậy mà bây giờ, thực lực của Diệp Quân đã vượt xa cô ta, ngay cả cường giả Tổ Cảnh cũng không phải đối thủ của Diệp Quân.



Thiên tài và thiên tài cũng có những điểm khác nhau.



Triệu Cốt Nhi thở dài, rồi quay người rời đi.



Trước đây khi còn ở Thần Viện, cô ta vẫn còn tâm tư đuổi theo, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa.







Bên kia, Diệp Quân dừng lại, nói với Diệp An: “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy trở về một chuyến”.



Lúc này, hắn biết rõ phải trở về cho người nhà biết tình hình ở đây, nếu không tỷ đệ họ sẽ bị đám đông vây đánh.



Bây giờ hai tỷ đệ bọn họ không đủ sức đối phó với Tông chủ của Quá Khứ Tông và đám thần linh kia.



Diệp Quân muốn vô địch trong cùng thế hệ, còn người của thế hệ trước… đương nhiên phải do người của thế hệ trước chiến đấu.







Diệp An khẽ gật đầu: “Đệ cẩn thận”.







Nói xong, cô ấy xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó chợt dừng lại, lấy ra một tia thương mang, đưa cho Diệp Quân: “Cho đệ”.







Diệp Quân nghi hoặc: “Đây là gì?”







Diệp An bình tĩnh nói: “Đệ giữ đi, thời khắc quan trọng có thể lấy nó ra”.







Diệp Quân định hỏi tiếp thì Diệp An đã trừng mắt: “Bảo đệ cầm thì cứ cầm đi, chần chừ gì nữa? Phiền chết đi được”.







Nói xong cô ấy hóa ném thương mang cho Diệp Quân, rồi hóa thành một tia sáng trắng biến mất trên bầu trời.







Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, thu thương mang lại.