Sau khi ba người đi vào, Đạo Thị bắt đầu tan biến.
Sở dĩ ba người đi vào là vì nơi mà Đạo Thị xuất hiện là ngẫu nhiên, nếu bây giờ không đi vào, một khi nó biến mất, cho dù là họ cũng khó tìm được.
Advertisement
Ngay lúc này có chuyện xảy ra, chỉ thấy Đạo Thị ở cách đó không xa vốn dĩ sắp biến mất bỗng trở nên rõ ràng…
Hóa ra là có một cô bé chậm rãi bước đến từ trong tinh không phía xa, cô bé còn ôm một vật thể màu trắng trong lòng.
Đại Hộ đến rồi.
Advertisement
Phải đợi một lát.
Không lâu sau, cô bé và vật thể màu trắng đó đi vào trong Đạo Thị.
Ở một bên khác, có hai người đang theo dõi mọi chuyện xảy ra.
Chính là người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng.
Người đàn ông áo trắng nhìn cô bé đó, khẽ nói: “Bọn họ… Thanh Nhi, muội quen với họ sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Từng bị muội đánh”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
…
Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen màu đen, cảnh tượng trước mắt hắn dần trở nên rõ ràng, là một trấn cổ đá xanh không tên, lạnh lẽo buồn tẻ, trời còn có mưa lất phất, mang đến cảm giác mát mẻ.
Diệp Quân bước đi trên con phố vắng vẻ, mặc cho cơn mưa lạnh như băng rơi lên người, thầm nói: “Tiền bối, theo lời người đó vừa nói, hình như họ từng có giao dịch gì đó với tiền bối Thần Nhất…”
Mộc Nguyên nói: “Chắc là thế, nhưng ta lại không biết chút gì về chuyện này”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ra tiền bối Thần Nhất vẫn còn rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết”.
Đến giờ cuốn sách cổ màu đen trong người hắn vẫn chưa được giải.
Nghĩ đến cuốn sách cổ màu đen đó, Diệp Quân bỗng lóe lên một suy nghĩ, có lẽ người ở đây biết có thể đọc được chữ trên đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào mà trên trấn nhỏ đã có sương mù, cả trấn nhỏ được sương mù bao phủ trở nên mờ ảo.
Diệp Quân thử phóng thần thức của mình ra, thế nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra hắn không thể thi triển thần thức.
Mộc Nguyên bỗng trầm giọng nói: “Nơi này hơi đặc biệt, cậu cẩn thận”.
Diệp Quân gật đầu, hắn tiếp tục đi sâu vào trong trấn nhỏ.
Đúng lúc này, sau lưng Diệp Quân vang lên tiếng bước chân, Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông thô kệch đi tới, người này dáng người cao lớn, mặt mọc đầy râu, sau lưng còn đeo một cái rương bằng tre.
Nhìn thấy Diệp Quân, người đàn ông sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: “Mua đồ sao?”