Ông lão trầm giọng bảo: “Không lâu trước đó Vương Quân Như đến di tích Cổ Đế cùng một nhóm đệ tử nội viện, đến giờ vẫn chưa về…”
Vẻ mặt Lý Khởi trầm xuống: “Đã phái người đi tìm chưa?”
Ông lão gật đầu: “Đã phái trưởng lão đi tìm rồi, nhưng di tích đó hơi bất thường, người của chúng ta không dám đi vào sâu…”
Advertisement
Diệp Quân nói: “Di tích Cổ Đế ở đâu?”
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi chỉ về bên phải: “Đi về phía đó vạn dặm…”
Diệp Quân nhìn ông lão: “Diện mạo của cô ấy như thế nào?”
Ông lão do dự một lúc rồi vận khí vẽ ra dáng vẻ của Vương Quân Như, Diệp Quân cất bức vẽ đi rồi ngự kiếm, hóa thành luồng kiếm quang biến mất ở cuối bầu trời.
Nhìn Diệp Quân rời đi, vẻ mặt Lý Khởi dần trở nên nghiêm túc: “Kiếm tu này mạnh quá…”
Ông lão nói: “Không biết hắn có quan hệ gì với Vương Quân Như đây”.
Lý Khởi im lặng hồi lâu rồi nói: “Triệu tập mọi người, chúng ta cùng đến di tích Thượng Cổ…”
Ông lão hơi nghi ngờ: “Tông chủ… chỉ là một đệ tử nội viện thôi mà…”
Lý Khởi nói: “Bây giờ đã khác rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức tập hợp mọi người…”
Ông lão không dám hỏi thêm nữa mà quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, vô số cường giả của Tinh Hà Tông phóng thẳng lên trời, bay về phía di tích Cổ Đế.
…
Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm đến di tích Cổ đế, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt.
Vừa tới di tích Cổ Đế, Diệp Quân đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ẩn nấp, hắn cau mày, ngự kiếm hóa thành kiếm quang đi vào nơi sâu nhất trong di tích, đồng thời thần thức của hắn cũng giăng ra như tấm lưới khổng lồ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ di tích.
Ngay sau đó, như phát hiện ra điều gì, Diệp Quân quay người, hóa thành kiếm quang đi tới trước một sơn động, vừa tới nơi, một luồng khí đáng sợ đã ập ra.