Ở nơi này nó có không ít kẻ thù sống chết, nếu tuỳ tiện ra tay sẽ khá nguy hiểm. Nhưng nó cũng không định từ bỏ, đợi sau khi rời khỏi Sơn Hải Giới thì sẽ dễ ra tay hơn.
…
Bên kia, Diệp Quân đang định rời khỏi Sơn Hải Giới thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, cách đó không xa chợt xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Advertisement
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiểu hữu có thể nói chuyện với ta một lát không?”
Diệp Quân thắc mắc: “Ông là?”
Advertisement
Người đàn ông mở lòng bàn tay, một cái vảy xuất hiện trong tay ông ta, ông ta cười nói: “Tiểu hữu cần vảy của chiến thú này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện nhé?”
Diệp Quân nhìn thoáng qua ông ta rồi nói: “Được”.
Người đàn ông trung niên cất lời: “Đi theo ta”.
Sau đó, ông ta dẫn Diệp Quân đi sâu vào trong dãy núi phía xa.
Chẳng mấy chốc dưới sự hướng dẫn của người đàn ông trung niên, Diệp Quân đi tới trước một gốc cổ thụ, gốc cổ thụ này rất lớn, tựa như một toà thành lớn che khuất bầu trời.
Mà Diệp Quân cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn xung quanh gốc cổ thụ này.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, dù ông ta có vẻ ngoài là người nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở của yêu thú trên người ông ta.
Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi tới trước một cái bàn gỗ, ông ta cười nói với Diệp Quân: “Trước mắt ở Sơn Hải Giới này có hai con yêu thú mạnh nhất, một là ta, hai là con chiến thú kia, chúng ta là tồn tại có thực lực mạnh mẽ nhất trong Sơn Hải Giới, người xưa có câu một núi không thể có hai hổ, vì thế chúng ta từng đánh nhau vô số lần, nhưng tiếc là vẫn không thể phân rõ sống chết”.
Diệp Quân gật đầu nhưng không nói gì.
Người đàn ông tiếp tục: “Nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta không thể chiến thắng nó là vì khả năng phòng ngự của nó, sức mạnh của ta không đủ để phá vỡ được phòng ngự đó…”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông muốn ta giúp ông?”
Người đàn ông cười hỏi: “Ta có thể xem thử kiếm của ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt ông ta.
Người đàn ông cầm lấy thanh kiếm, sau đó rạch nhẹ một phát lên bàn tay của mình.