Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3012: “Đúng là như thế”.



Diệp Quân đứng bật dậy, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Linh Tổ và ác thú?’



Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Quân: “Phải”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải là một cô bé không?”



Advertisement

Người đàn ông hơi thắc mắc: “Ngươi quen à?”



Diệp Quân chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Không tính là quen, nhưng họ vẫn sẽ nể mặt ta”.



Advertisement



Người đàn ông nhất thời thấy nghi ngờ.



Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hai người họ cứ để ta giải quyết, ông tự mình xử lý con chiến thú kia đi, đợi sau khi ông thống nhất Sơn Hải Giới, ông phải giúp ta xử lý nhà họ Kỳ, Đạo Thị và mấy vị thần ở Chúng Thần Điện kia”.



Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiểu hữu, tuy thực lực của ta cũng tạm được, nhưng ta vẫn không dám đảm bảo có thể giúp ngươi giải quyết hết bọn họ… Bọn họ cũng đều có thực lực, không hề yếu, đặc biệt là Đạo Thị, thế lực sau lưng bọn họ hơi phức tạp”.



Diệp Quân hỏi: “Vậy ông nó xem nên làm thế nào?”



Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể lừa bọn họ đến Sơn Hải Giới, ta có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống một cách dễ dàng. Còn nếu ở bên ngoài thì ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống mà thôi, đây là giới hạn của ta”.



Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được”.



Người đàn ông gật đầu, sau đó ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Thanh kiếm này của ngươi…”



Vì ông ta phát hiện khi cầm thanh kiếm này, ông ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nói một cách đơn giản là ông ta không thể nào sử dụng được.



Diệp Quân nhìn về phía kiếm Thanh Huyên: “Thanh Huyên, phối hợp đi”.



Kiếm Thanh Huyên khẽ rung, lúc này người đàn ông mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.







Thấy cảnh này người đàn ông nhất thời thở dài: “Thanh kiếm này đúng là kỳ lạ, dù người bình thường có cướp được nó cũng không thể sử dụng được…”







Diệp Quân nói: “Ông có thể giải quyết được con chiến thú kia sao?”







Người đàn ông trung niên cười nói: “Dưới tình huống thực lực tương đương, trang bị là một thứ rất quan trọng”.







Diệp Quân gật đầu: “Đúng là như thế”.







Thực lực tương đương thì phải xem trang bị của ai tốt hơn.







Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Tiểu hữu có thể ở lại đây đợi một lát”.







Dứt lời, ông ta bay lên rồi biến mất ở cuối chân trời phía xa, chẳng mấy chốc, sâu trong dãy núi rất xa kia vang lên tiếng gào thét đáng sợ.