Nghe thấy lời của Thần Dã, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, không biết ông ta đang nghĩ gì.
Thần Dã nhìn chằm chằm ông ta: “Tiểu hữu, nếu để ông ta rời đi, chắc chắn ông ta sẽ truyền tin tức Linh Tổ xuất hiện đến La Cổ Giới, khi đó mọi người sẽ gặp phải phiền phức vô cùng to lớn”.
Diệp Quân cau mày nhìn về phía người đàn ông áo đen, người đàn ông vội vàng nói: “Không đâu, chắc chắn sẽ không…”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Thần Dã tiền bối, La Cổ Giới này là nơi nào vậy?”
Advertisement
Thần Dã đáp: “Đứng thứ ba về thực lực trong các thế giới, vô cùng lớn mạnh, năm đó sở dĩ Yêu Hoàng phong ấn ông ta mà không giết ông ta, chắc hẳn là vì kiêng dè La Cổ tộc này”.
Người đàn ông khẽ thở dài: “Đúng là ta đến từ La Cổ tộc, nhưng quan hệ giữa ta và bọn họ cũng chẳng ra sao cả, nếu không năm đó bọn họ cũng sẽ không thấy chết không cứu. Càng chưa nói bây giờ đã mười vạn năm trôi qua, chút quan hệ giữa ta và La Cổ tộc đã sớm mất sạch rồi…’
Advertisement
Dứt lời ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vị công tử này, hôm nay ta có thể thoát khỏi phong ấn đã là rất may mắn, vì thế chắc chắn ta sẽ không gây chuyện đâu!”
Ông ta đã nhìn ra nếu muốn rời khỏi đây thì phải đợi thiếu niên này gật đầu, dù hắn là người có cảnh giới yếu nhất ở nơi này.
Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.
Người đàn ông vội vàng xoay người bỏ chạy.
Thần Dã hơi lo lắng.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, sau đó cười nói: “Đừng lo lắng thay cho họ”.
Nếu người đàn ông này thật sự muốn gây chuyện thì La Cổ tộc mới là bên nên lo lắng. Đùa sao, dù Diệp Quân hắn có chết thì hai bà cô này cũng sẽ không có vấn đề gì cả.
Nếu đánh nhau, hai bà cô này có thể gọi đến cho ngươi một đống người.
Hơn nữa hai người họ còn có thể đi cùng với ông nội…
Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Thần Dã nhất thời hơi tò mò về thân phận của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Rõ ràng ba người này là người một nhà, mà ông ta vẫn thấy nghi ngờ vì sao mình chưa từng nghe nói tới nhà họ Dương này?
Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Nhị Nha, sau đó cười nói: “Tiếp theo các ngươi có dự định gì?”
Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cố ý đến tìm ngươi đấy”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tìm ta?”
Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Tìm ta làm gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lo lắng cho ngươi”.
Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn chần chừ một lúc sau đó nói: “Có phải các ngươi lén chạy ra ngoài không?”
Nhị Nha liếc hắn một cái rồi nói: “Chúng ta thật sự lo lắng cho ngươi nên mới đến tìm ngươi…”