Nghe Triệu Lão nói thế, Diệp Quân lại thấy hơi ngạc nhiên vì hắn không ngờ Đạo Thị lại có suy nghĩ này.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó thầm nói: “Tiền bối có thể cảm nhận được ba vị thần linh đó không?”
Thần Dã trầm giọng nói: “Không cảm nhận được”.
Advertisement
Diệp Quân nhíu mày.
Lẽ nào ba người đó muốn giở trò?
Lúc này Triệu Lão lại nói: “Gọi người đi”.
Advertisement
Gọi người!
Phải nói rằng Triệu Lão vẫn khá lo ngại về Diệp Quân, vì ông ta không rõ thế lực đằng sau thanh niên trước mặt này.
Nhưng chắc chắn đằng sau thanh niên này có người chống lưng.
Mặc dù lo lắng nhưng Triệu Lão cũng không sợ, dù sao Đạo Thị và nhà họ Kỳ hợp sức, chỉ cần không phải là hai thế lực siêu cấp, họ sẽ không thua, họ đã điều tra rất rõ Diệp Quân không liên quan gì đến hai thế lực siêu cấp đó cả.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta dám đại diện Đạo Thị ra tay.
Diệp Quân nhìn Triệu Lão, cười nói: “Đợi đến lúc ta đánh không lại thì mới gọi, thế nào?”
Triệu Lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Triệu Lão khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta lại đánh một trận”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đổi nơi khác chứ?”
Lần này hắn không dùng kiếm Thanh Huyên là vì muốn xem thực lực thật của mình đến mức nào, đồng thời cũng muốn xem hiện giờ cách biệt của mình với cường giả cảnh giới Thần Đạo ra sao.
Ngay khi Diệp Quân biến mất, Triệu Lão bỗng cầm điếu thuốc điểm về phía trước.
Rầm!
Điếu thuốc đó thế mà lại ép buộc ý kiếm của Diệp Quân dừng lại, cùng lúc đó một sức mạnh đáng sợ chấn động cả người Diệp Quân dọc theo ý kiếm của hắn.
Ầm!
Diệp Quân lùi về sau.
Triệu Lão bỗng lao đến trước, sau đó tiện thể tung ra một quyền đánh về phía Diệp Quân, thời không trước mặt Diệp Quân trở thành một vòng xoáy màu đen kỳ dị.