Nguyên nhân đương nhiên là vì đạo cung vừa bị tiêu diệt, tất cả mọi người đều đang chú ý, theo dõi xem trong Diệp Quân, khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc thế lực nào sẽ chiến tháng.
Đương nhiên bọn họ đánh giá cao khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc hơn.
Diệp Quân nhìn Đạo Thị vắng vẻ, hắn biết hắn phải mau chóng nghĩ cách giải quyết triệt để chuyện của Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang, nếu không e rằng Đạo Thị này sẽ không hoạt động lại được nữa.
Advertisement
Vào lúc Diệp Quân chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có hai tiếng bước chân vang lên từ bên cạnh.
Diệp Quân xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một nam một nữ chậm rãi đi tới.
Diệp Quân im lặng nhìn hai người.
Advertisement
Hai người đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Chào Diệp công tử, ta tên Trấn Nam Tuyết, người bên cạnh là đệ đệ của ta Trấn Lăng”.
Trấn tộc!
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”
Trấn Nam Tuyết chỉ vào cửa hàng nhỏ ở một bên: “Vào trong nói chuyện nhé?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”.
Ba người tiến vào trong cửa hàng nhỏ, sau khi ngồi xuống, Trấn Nam Tuyết lấy một bầu rượu và ba cái chung ra, cô ta rót cho Diệp Quân một chung, sau đó cười nói: “Đây là tiên nhưỡng vạn năm của Trấn tộc ta, Diệp công tử nếm thử đi”.
Diệp Quân cũng không từ chối, hắn cầm chung rượu lên uống cạn, rượu vừa chảy xuống bụng, Diệp Quân đã có cảm giác như một ngọn lửa đang bốc cháy. Nhưng sau đó hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì hắn phát hiện tu vi của mình được gia tăng.
Có thể gia tăng tu vi!
Lúc này Trấn Lăng cất lời: “Rượu này được nấu từ Tổ Nguyên và các loại linh thảo linh quả quý giá, dù là cao thủ cảnh giới Thần Đạo uống vào cũng có thể gia tăng tu vi”.
Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Đúng là quý giá”.
Trấn Lăng bình tĩnh nói: “Không quý giá gì, trong Trấn tộc chúng ta rượu này cũng chỉ là một thứ tầm thường… Dù là hạ nhân của Trấn tộc cũng có thể uống được”.
Diệp Quân hiểu ra, thì ra đến đây để khoác lác.
Diệp Quân chợt nói: “Nơi này quá sơ sài, không phù hợp để tiếp đón khách quý, chúng ta đổi sang một nơi khác trò chuyện đi”.
Dứt lời hắn lập tức đưa hai tỷ muội vào trong Tiểu Tháp.
Vừa tiến vào bên trong, sắc mặt hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết đã lập tức thay đổi.
Rõ ràng hai người đã phát hiện nơi này khác với bên ngoài.
Sắc mặt Trấn Nam Tuyết hơi nặng nề, cô ta cất lời: “Diệp công tử, thời gian trong tháp này…”
Diệp Quân gật đầu: “Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài”.
Nghe thấy thế hai tỷ muội nhìn nhau, trong lòng rung động không thôi.
Thấy hai chị em khiếp sợ như thế, Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao thế, Trấn tộc các người không có thứ này à? Không thể nào?”