Hắn vẫn luôn tò mò về thân phận của cô gái trong quan tài kia.
Nhược Mệnh quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết cô ta sao?”
Advertisement
Diệp Quân lắc đầu: “Lúc ta gặp cô ấy, cô ấy đã mất trí nhớ rồi”.
“Mất trí nhớ?”
Nhược Mệnh cau mày.
Advertisement
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời, hắn dẫn Nhược Mệnh tới trước mặt cô gái váy trắng.
Thấy hai người Diệp Quân, cô gái tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhược Mệnh nhìn cô ta: “Không nhận ra ta sao?”
Cô gái váy trắng nhíu mày, cô ta nhìn chằm chằm Nhược Mệnh một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
Nhược Mệnh đi tới trước mặt cô gái, cô ấy đột nhiên đặt tay phải lên bả vai cô gái, một lúc lâu sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nhưng không hề nói gì.
Diệp Quân vội hỏi: “Nhược tỷ, cô ấy là người nhà họ Thần sao?’
Nhược Mệnh lắc đầu: “Cô ta không phải người nhà họ Thần, mà là người của khu vực Tiên Linh giống Thanh Mạt”.
Khu vực Tiên Linh!
Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy cô ấy và Thần Nhất…”
Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Năm đó ta từng gặp cô ta một lần, cô ta khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau…”
Diệp Quân hơi tò mò: “Lúc đó cô ta thế nào?”
Trong mắt cô gái váy trắng cũng lộ vẻ tò mò.
Nhược Mệnh cười nói: “Kiêu ngạo, vô cùng vô cùng kiêu ngạo”.
Kiêu ngạo!
Diệp Quân chớp mắt: “Vô cùng vô cùng?”
Nhược Mệnh gật đầu: “Cô ta và Thanh Mạt là người cùng tộc, coi như họ hàng, Thanh Mạt là kiêu ngạo từ trong nội tâm, còn cô ta là vẻ ngoài kiêu ngạo, năm đó đi ra bên ngoài, chỉ có mỗi Thần Nhất được hai tỷ muội họ khen ngợi, dù là nhà họ Thần, bọn họ cũng tỏ vẻ coi thường…”
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết những con cháu đến từ thế lực và gia tộc cấp cao đều khá kiêu ngạo, đương nhiên cũng có những người khiêm tốn, nhưng kiểu người này thật sự rất hiếm hoi.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ta có thể xem như khiêm tốn không?”