Hắn biết chắc chắn Trấn Nam Tuyết không thể đại diện cho toàn bộ Trấn tộc, hắn phải nói chuyện rõ ràng với người quản lý thật sự của Trấn tộc.
Sau này là kẻ thù hay là bạn vẫn nên xác định trước thì tốt hơn.
Thật ra Trấn Nam Tuyết cũng hơi lo lắng, vì cô ta cũng sợ Diệp Quân và Trấn tộc đàm phán thất bại.
Nếu đàm phán thất bại…
Advertisement
Lúc này, Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng ta đi đến Trấn tộc thôi”.
Trấn Nam Tuyết thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Được”.
Dứt lời, hai người đứng dậy rời đi.
Advertisement
Một canh giờ sau, dưới sự hướng dẫn của Trấn Nam Tuyết, Diệp Quân đi tới Trấn Giới.
Cũng giống như nhà họ Thần, Trấn tộc có vũ trụ tinh vực độc lập của riêng mình, thế lực vô cùng khổng lồ, không hề thua kém nhà họ Thần.
Vừa đến lối vào Trấn Giới, một nhóm cô gái tướng mạo xinh đẹp đã chậm rãi bước ra, cùng lúc đó, một tấm thảm đó được trải thẳng từ trong Trấn Giới ra ngoài, nhìn thoáng qua, được lắm, dài tận chục nghìn trượng.
Mà những cô gái xinh đẹp ở hai bên đều cung kính hành lễ với Diệp Quân, miệng cười mỉm, sau đó bắt đầu nhảy múa, trong lúc nhảy múa, vô số đoá hoa chậm rãi xuất hiện từ thời không xung quanh, cũng lúc đó thiên địa xung quanh chợt vang lên tiếng hát, tựa như tiên cảnh.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này, Trấn Nam Tuyết ở bên cạnh đột nhiên giải thích: “Đây là nghi thức hoan nghênh, chỉ được thực hiện khi khách quý đến…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Các cô… đúng là biết chơi…”
Trấn Nam Tuyết cười nói: “Cũng không phải chỉ là một nghi thức hoan nghênh đơn giản, ngươi cứ cảm nhận thật kỹ đi”.
Nghe thấy lời của Trấn Nam Tuyết, Diệp Quân lập tức cảm nhận, sau đó hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, vì hắn phát hiện dường như xung quanh có thứ gì đó tiến vào cơ thể của hắn.
Trấn Nam Tuyết cười nói: “Đây là linh khí đặc biệt trong nhà họ Trấn chúng ta, có tên là linh khí tinh thần, giúp nâng cao tu vi, đương nhiên chắc chắn chút linh khí tinh thần này chẳng là gì với Diệp công tử, nhưng đây là chút tấm lòng của chúng ta”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Có lòng rồi”.
Trấn Nam Tuyết cười nói: “Diệp công tử, mời”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào Trấn Giới.
Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện thảm đỏ kia hoàn toàn không phải dài chục nghìn trượng, mà là mấy chục nghìn trượng, trải thẳng đến trước điện đón khách của Trấn tộc.
Diệp Quân hơi dở khóc dở cười, nghi thức hoan nghênh của Trấn tộc này thật là đặc biệt.
Khi Diệp Quân đi theo Trấn Nam Tuyết đến trước điện tiếp khách của Trấn tộc, một người đàn ông trung niên đã dẫn theo một nhóm cao thủ đợi ở đó.
Trấn Nam Tuyết bên cạnh Diệp Quân cất lời: “Đây là Tộc trưởng của Trấn tộc chúng ta, Trấn Thiên”.
Diệp Quân còn chưa nói gì, Trấn Thiên kia đã bước nhanh đến trước mặt hắn và Trấn Nam Tuyết, cười nói: “Hoan nghênh Diệp công tử đến làm khách ở Trấn tộc ta”.
Còn nhóm cao thủ ở sau lưng Trấn Thiên thì đang tò mò quan sát Diệp Quân.