Đúng như Tháp gia đã nói, thời không này quá đáng sợ, bây giờ hắn không thể dung hòa với nó, nếu không phải thời không đặc biệt này không có ác ý với hắn thì vừa rồi hắn có thể đã chết rồi.
Nếu mình tự hủy diệt mình như thế, không biết cô cô váy trắng và cha sẽ nghĩ thế nào…
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có thể ngươi vẫn phải nâng cao thực lực của mình trước, sau đó mới có thể thử khống chế thời không đặc biệt này”.
Diệp Quân mỉm cười: “Không cần”.
Advertisement
Tiểu Tháp hơi ngạc nhiên: “Ý là sao?”
Diệp Quân nói: “Mặc dù ta không thể dung hợp với nó nhưng ta lại có thể tiếp nhận sức mạnh thời không đặc biệt của nó”.
Ngay vừa nãy, hắn đã cảm nhận được sức mạnh thời không đặc biệt.
Diệp Quân lập tức ngồi xuống khoanh chân lại hồi phục sức khỏe, một lúc sau hắn bắt đầu hấp thụ sức mạnh thời không đặc biệt này.
Advertisement
Khi sức mạnh thời không này đi vào trong cơ thể hắn, hắn đột nhiên cau lại vì hắn nhận ra cơ thể mình vẫn không thể chịu được sức mạnh thời không, không còn cách nào khác hắn chỉ đành đổi cách, đó là để ý kiếm vô địch của mình làm vật chứa, để sức mạnh thời không đó đi vào trong ý kiếm.
Quả nhiên là được.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân mừng rỡ nhưng sau đó nụ cười trên môi hắn cứng đờ, vì chưa tiếp nhận được bao lâu, ý kiếm vô địch của hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Không thể tiếp nhận quá nhiều.
Phải nói rằng, Diệp Quân cảm thấy hơi kinh ngạc vì hắn nhận ra sức mạnh thời không đặc biệt này lại khủng khiếp như thế, cho dù là ý kiếm vô địch của hắn cũng không thể chịu được.
Sau một hồi kinh ngạc, Diệp Quân mừng rỡ.
Vì thời không đặc biệt này là bảo vật cực lớn với hắn, cực kỳ vô tận.
Diệp Quan cố gắng hết sức để bản thân trấn tĩnh lại, mặc dù đây là một bảo vật cực lớn nhưng với thực lực bây giờ của hắn thì không thể sử dụng quá nhiều, vì sức mạnh thời không đặc biệt quá mạnh, có lẽ chỉ có kiếm Thanh Huyên và kiếm Hành Đạo mới có thể hoàn toàn chịu được sức mạnh của nó.
Một lúc sau, Diệp Quân bắt đầu chậm rãi hút sức mạnh thời không đặc biệt này, ý kiếm trong tay đạt đến cực hạn thì hắn mới dừng lại.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, khá thận trọng vì bây giờ hắn vẫn không xác định được nhát kiếm này sẽ có hiệu quả thế nào.
Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, bước đến trong một tinh không, hắn nhẹ nhàng vung một nhát kiếm ra.
Không có bất kỳ động tĩnh gì cả.
Diệp Quân sửng sốt.
Là sao đây?
Không có động tĩnh?
Diệp Quân tỏ vè ngờ vực, hắn nhìn lại ý kiếm của mình, rồi lại nhìn xung quanh, xung quanh tĩnh lặng như tờ, vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Quân sầm mặt.
Sao lại như thế?
Ngay khi hắn định thử lại thì đột nhiên…
Vèo!
Hắn đứng ở giữa, tinh vực mà mắt có thể nhìn thấy lập tức bị xóa sổ, biến thành một màu đen kịt.