Nguyên Thị nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định lên tiếng, lúc này, trước mặt ông ta đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang. Sắc mặt Nguyên Thị lập tức biến đổi, kinh hãi nói: "Nhát kiếm này của ngươi có thể kéo dài...” Kéo dài! Phải nói rằng, lúc này Nguyên Thị hoàn toàn sững sờ. Ông ta không ngờ nhát kiếm này của Diệp Quân lại có thể kéo dài thời gian. AdvertisementHơn nữa ông ta không cảm nhận được gì cả. Rốt cuộc đây là kiếm kỹ gì? Trong lúc ông ta suy nghĩ, kiếm quang đó đã lao đến trước mặt. Advertisement Nguyên Thị tức giận hét lên, một luồng thần quang đáng sợ toát ra từ trong người ông ta, thần quang này lập tức bao quanh người ông ta. Phòng vệ! Đối diện với kiếm kỹ thần bí của Diệp Quân, ông ta không dám đối đầu trực diện mà chọn phòng vệ. Ầm! Nhát kiếm này lao đến, thần quang trên người Nguyên Thị chấn động, sau đó bị văng ra xa, ông ta vừa lùi về sau lại một thanh kiếm lao đến như lúc nãy. Một nhát kiếm rồi lại thêm một nhát kiếm. Không hề cho Nguyên Thị thời gian hít thở. Vèo vèo... Nguyên Thị liên tục lùi về sau, thần quang bảo vệ trên người ông ta cũng nhạt dần. Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất. Lần này hắn không thi triển kiếm kỹ thần bí đó mà thi triển thời không Tuế Nguyệt. Nhưng nhát kiếm đó vẫn tồn tại, vì nhát kiếm mà hắn tung ra trước đó chỉ bị kéo dài thời gian đến sau đó mới xuất hiện. Tương lai và hiện tại kết hợp. Đây là điều hắn vừa nghĩ đến. Sau khi Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt Nguyên Thị, sắc mặt Nguyên Thị thay đổi, ông ta giơ tay lên tung ra một quyền, kim quang vạn trượng. Rầm! Nguyên Thị và Diệp Quân cùng lùi về sau. Lúc này một đạo kiếm quang bỗng xuất hiện bên phải Nguyên Thị, nhưng kiếm quang này không có sức đe dọa gì với ông ta vì cách ông ta rất xa. Thấy thế Nguyên Thị híp mắt lại. Lúc này ông ta đã đại khái nhận ra mánh khóe của Diệp Quân. Kiếm kỹ này của Diệp Quân hoàn toàn dựa vào sự phán đoán. Sở dĩ trước đó ông ta bị hắn áp chế là vì cách đánh của ông ta đã bị hắn đoán trước được, nếu ông ta làm ngược lại… Nghĩ đến đây, Nguyên Thị cảm thấy tự tin hơn hẳn.