Thấy Diệp Quân đồng ý ở lại, rõ ràng Thanh Đại khá là vui, cô ta có thể nhìn ra Diệp Quân không muốn ở đây để bực mình, nhưng hắn vẫn chọn ở lại.
Điều này khiến cô ta cảm thấy ấm áp.
Diệp Quân nhìn về phía cô gái ở xa: “Cô nương, vì một vài lý do đặc biệt nên cô ấy bị mất trí nhớ, vì thế chỉ nhớ mỗi tên mình và Thanh Mạt Thánh Nữ, cô có cách nào để chúng ta gặp được Thanh Mạt Thánh Nữ không?”
Cô gái lạnh nhạt đáp: “Có”.
Diệp Quân vội nói: “Vậy…”
Advertisement
Mà lúc này, cô gái kia đã nói tiếp: “Nhưng ngươi không thể đi”.
Diệp Quân ngây người
Cô gái nhìn về phía Thanh Đại: “Ta có thể dẫn cô ấy đi tới Tiên Linh Thánh Điện, nhưng nơi đó…”
Advertisement
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu ta nói thật sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của ngươi, nên ngươi tự hiểu đi”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Thật ra chủ nhân và tiểu chủ nuôi thả ngươi đúng là một quyết định sáng suốt”.
Nó biết rõ nếu Diệp Quân không được nuôi thả mà sống ở nhà họ Dương, thì có lẽ hắn cũng sẽ kiêu ngạo như thế này.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Không phải nuôi thả ngươi, đương nhiên ngươi cảm thấy sáng suốt rồi”.
Tiểu Tháp đáp: “Ta đã đi theo ba thế hệ nhà các ngươi rồi”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Thanh Đại nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Quân sửng sốt: “Cô…”
Thanh Đại cười khẽ: “Đi thôi”.
Cô ta có thể nhìn ra người ở nơi này không hoan nghênh người ngoài, còn Diệp Quân dẫn cô ta đến đây, đương nhiên cô ta không thể bỏ lại Diệp Quân ở bên ngoài được.
Lúc này, cô gái kia chợt nói: “Ta là vì tốt cho hắn”.
Thanh Đại nhìn về phía cô gái, cô ta bình tĩnh giải thích: “Nếu hắn đi vào khu vực Tiên Linh thì sẽ rất nguy hiểm.
Thanh Đại nhìn cô gái: “Hắn là người đã cứu ta”.
Cô gái im lặng.
Thanh Đại nói tiếp: “Thanh Mạt Thánh Nữ mà ngươi nói chính là tỷ tỷ của ta”.
Lúc này, cô gái ngơ ngác: “Tỷ tỷ… của cô?”
Thanh Đại gật đầu.
Cô gái tỏ vẻ nghi ngờ: “Việc này…”
Thanh Đại nhìn về phía cô gái: “Chỉ cần gặp được tỷ ấy, ngươi sẽ biết lời ta nói là thật hay giả”.
Cô gái im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi nói: “Các người đi theo ta”.
Dứt lời, cô ta xoay người đi về phía gốc cổ thụ phía xa.
Thanh Đại nhìn xích đu ở cách đó không xa, sau đó theo Diệp Quân đi tới gốc cổ thụ.
Cô gái đi tới trước cổ thụ, cô ta chậm rãi duỗi tay phải, phần gốc của cổ thụ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sáng.