Sau khi đi vào Tịnh Hoá Môn, Diệp Quân đến một tinh không rộng lớn.
Thanh Đại đi sát theo sau hắn.
Advertisement
Diệp Quân nhìn về phía xa, cuối tầm mắt có thể thấy thấp thoáng một toà thành khổng lồ lơ lửng trên không trung, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao thu nhỏ vờn quanh trên toà thành đó.
Lúc này, cô gái kia đi tới, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Huyết mạch của ngươi là gì?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Huyết mạch cấp thấp, không đáng nhắc tới”.
Advertisement
Cô gái lập tức nhíu mày.
Diệp Quân chợt nói: “Cô nương, cô biết Tiên Linh Thánh Điện không?”
Cô gái bình tĩnh hỏi: “Ngươi đoán xem?”
Diệp Quân cười khẽ: “Ta muốn hỏi cô một người gọi là lão mù”.
Cô gái lập tức nổi giận: “Láo xược!”
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ hung ác: “Người ngoài như ngươi lại dám sỉ nhục Trí Sư ư…”
Diệp Quân cau mày: “Trí Sư?”
Cô gái vốn muốn nổi giận, nhưng suy đi nghĩ lại thì nói: “Sao ngươi lại biết đến Trí Sư?”
Diệp Quân khẽ cười: “Một tỷ tỷ của ta bảo ta đến tìm ông ta, cô nương có thể dẫn ta đi gặp ông ta không?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân thầm cảm thán.
Hắn phát hiện đến nơi này muốn nói chuyện hữu nghị với người ở đây là một chuyện rất khó khăn.
Bây giờ hắn thấy hơi thông cảm với Thần Nhất năm đó rồi!
Năm đó Thần Nhất đến nơi này để theo đuổi Thánh Nữ của bọn họ, có thể tưởng tượng ông ấy được đối xử thế nào.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Lúc này, Thanh Đại chợt nói: “Cô nương, chúng ta có thể đi gặp Trí Sư này trước không?”
Cô gái nhìn thoáng qua Thanh Đại, sau đó nói: “Sao cô lại mất trí nhớ?”
Thanh Đại lắc đầu: “Không biết”.
Cô gái trầm giọng nói: “Cô là người của tộc Tiên Linh chúng ta, đương nhiên là ta muốn giúp đỡ cô, nhưng mà…”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn Trí Sư sẽ không gặp một người ngoài”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nương, phiền cô thông báo giúp chúng ta, nói là ta được Nhược Mệnh bảo đến đây, nếu như thế mà vị Trí Sư này vẫn không gặp thì ta sẽ rời đi, được chứ?”