Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3258: Nhưng cũng đành chịu thôi.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, không một ai muốn sống hồ đồ cả đời hết”.



Thanh Đại cười nói: “Đúng là như thế, dù quá khứ rất đau khổ, nhưng ta vẫn muốn hiểu nó, không muốn cứ mơ hồ thế này sống cả đời”.



Diệp Quân khẽ cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy nhé?”



Nhưng Thanh Đại lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.



Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”



Advertisement

Thanh Đại chợt nói: “Sau khi ta khôi phục ký ức, chúng ta vẫn là bạn chứ?”



Diệp Quân nói: “Việc này phải xem ở cô”.



Thanh Đại im lặng, cô ta cúi thấp đầu.



Diệp Quân cười nói: “Cô sợ cô sẽ trở thành một người khác à?”

Advertisement





Thanh Đại nhỏ giọng nói: “Chắc chắn ta sẽ thay đổi, đến lúc đó nếu ta trở thành một người khác, nếu ta nói ra lời khiến ngươi tổn thương… Ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng!”



Diệp Quân im lặng.



Thanh Đại nhìn về phía Diệp Quân, đợi hắn trả lời.



Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu lời cô nói cực kỳ tổn thương người khác thì sao?”



Thanh Đại chớp mắt: “Thì ngươi nhịn một chút là được mà”.



Diệp Quân cười to: “Không được, ta không nhịn được”.



Thanh Đại cũng cười khẽ, dường như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt lấy một miếng ngọc bội ra, sau đó đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi này”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là gì?”



Thanh Đại cười khẽ: “Ta cũng không biết, nhưng ta vẫn luôn mang nó theo bên cạnh, chắc hẳn là một thứ rất quan trọng của ta”.



Diệp Quân im lặng.



Thanh Đại lại nói: “Cho dù thế nào cũng rất cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến đây, ta không thể kiểm soát được bản thân sau khi khôi phục trí nhớ, nhưng ta hy vọng ta sẽ nhớ ơn tình này của ngươi, nếu ‘ta’ của tương lai không thể nhớ được, thì ta xin nói xin lỗi trước, ngươi tuyệt đối đừng tức giận”.



Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới nhận lấy ngọc bội: “Được”.



Thấy Diệp Quân nhận lấy ngọc bội, Thanh Đại nở nụ cười.



Còn Diệp Quân thì hơi lo lắng, vì hắn cảm thấy Thanh Đại này đã cảm nhận được điều gì đó.



Nhưng cũng đành chịu thôi.



Rất nhiều lúc, dù biết con đường phía trước không phải một con đường dễ đi, nhưng vẫn phải đi tiếp.



Hai người đứng dưới cổ thụ nói chuyện với nhau rất lâu, chuyện gì cũng nói.



“Diệp công tử, ngươi nói ngươi được nuôi thả sao? Hơn nữa người nhà các ngươi đều được nuôi thả à?”



“Hửm?”







“Đây là truyền thống của nhà họ Dương các ngươi ư?”







“Có thể xem là vậy đi!”







“Cô cô kia của ngươi rất nguy hiểm…”







“Cô cô váy trắng à? Cô cô rất dễ chịu…”







“Ngươi nói xem bà ấy có thể tiêu diệt khu vực Tiên Linh bằng một kiếm không?”







“Ồ… Ta cũng không rõ việc này lắm, nhưng nếu có cơ hội thì có thể bảo cô cô thử xem…”