Đại trưởng lão nhíu mày, nghiêm túc nói: “Trước đây khi đấu với Thần Nhất, người của chúng ta cũng kiêu ngạo như ngươi, nhưng kết quả thì sao?”
Thanh Võ im lặng.
Đại trưởng lão lắc đầu: “Mặc dù cảnh giới của thanh niên đó thấp, nhưng thực lực không hề yếu chút nào, ngươi đấu với hắn, nhất định không được khinh suất”.
Thanh Võ trầm mặc, vẫn không trả lời. Hiển nhiên y vẫn phản đối việc sử dụng thần vật khi đấu võ.
Thấy Thanh Võ im lặng, Đại trưởng lão nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngươi thua, ngươi biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không?”
Advertisement
Thanh Võ nhíu mày.
Nếu y thua, y sẽ trở thành tội nhân của tộc Tiên Linh, mà y cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Không thể thua được!
Advertisement
Đại trưởng lão nói tiếp: “Nếu ngươi thua, tộc Tiên Linh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ lần nữa, sao chúng ta có thể bị sỉ nhục đến hai lần chứ?”
Thanh Võ nhìn Tiên Linh Ấn trước mặt, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Đại trưởng lão, bọn ta chiến đấu công bằng”.
Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Hắn cũng có thể sử dụng thần vật, rất công bằng”.
Thanh Võ trầm mặc.
Thấy Thanh Võ vẫn không bằng lòng, Đại trưởng lão chỉ đành đổi cách khác: “Ngươi có thể đợi đến lúc cần thiết mới dùng”.
Sau khi suy nghĩ một lúc sâu, Thanh Võ mới nhận Tiên Linh Ấn.
Thấy vậy, Đại trưởng lão khẽ gật đầu: “Đi đi!”
Thanh Võ hành lễ với ba người rồi xoay người rời đi.
Trí Sư định lên tiếng thì Đại trưởng lão đã nói: “Lão Trí, ta biết ông định nói gì, cũng hiểu ý của ông, nhưng lần này, tộc Tiên Linh ta không thể thua được”.
Trí Sư nhíu mày.
Đại trưởng lão nói tiếp: “Mặc dù thua sẽ khiến tộc Tiên Linh ta tỉnh ngộ hơn, nhưng cũng sẽ đánh vào lòng tự tin của mọi người. Một dân tộc cần sự tự tin hơn là tỉnh ngộ”.
Trí Sư trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, trận quyết đấu này nên công bằng. Nếu không, chiến thắng thì có ý nghĩa gì?”
Đại trưởng lão nói: “Chúng ta sử dụng thần vật, hắn cũng có thể sử dụng, lẽ nào không công bằng sao?”
Trí Sư im lặng.
Đại trưởng lão nói tiếp: “Chúng ta không thể chịu một nỗi nhục đến hai lần được”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Trong điện, Trí Sư lắc đầu: “Xem ra ông ta vẫn để bụng chuyện trước đây thua Thần Nhất”.
Tư Pháp Linh Quân bình tĩnh nói: “Đây cũng là điều bình thường. Năm đó ông ta là Thánh Tử, vốn nên cùng Thánh Nữ…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu, không nói thêm nữa, đều đã là chuyện cũ, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.
Trí Sư cũng không muốn nhắc đến chuyện này.
Tư Pháp Linh Quân nói: “Nếu Diệp Quân thua…”
Trí Sư lắc đầu: “Cho dù thế nào cũng không được để hắn chết, dù sao năm đó Thần Nhất cũng không giết người”.