So sánh với việc tu luyện, thật ra cô ta thích kiếm tiền hơn, vả lại vì cô ta quản lý Đạo Thị, nên địa vị của cô ta ở Trấn tộc bây giờ gần như chỉ đứng sau Tộc trưởng.
Cảm giác này khiến cô ta rất thích.
Có tiền, có quyền!
Nhìn Trấn Nam Tuyết đang vui vẻ trước mặt, Tần Quan cười khẽ, đương nhiên bà ấy cũng có thiện cảm với cô gái này, vì khi Diệp Quân vừa đến noi này, chỉ có cô ta tỏ thiện chí với Diệp Quân.
Advertisement
Lúc này, tinh hà phía xa chợt dao động, những hơi thở mạnh mẽ xuất hiện.
Trấn Nam Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía xa, tinh không ở nơi đó đột nhiên bị nứt, sau đó có một nhóm cao thủ chậm rãi bước ra.
Advertisement
Người dẫn đầu chính là Thanh Liệt kia.
Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Chúng ta là người của tộc Tiên Linh”.
Tộc Tiên Linh!
Trấn Nam Tuyết sợ hãi: “Tộc… Tộc Tiên Linh…”
Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Bà là mẹ của Diệp Quân kia đúng không?”
Tần Quan gật đầu.
Ánh mắt Thanh Liệt trở nên lạnh lùng: “Nhi tử của bà đã giết người của tộc Tiên Linh chúng ta”.
Tần Quan gật đầu: “Sao thằng nhóc này lại phạm lỗi như thế chứ?”
Thanh Liệt cười khẩy: “Phạm lỗi? Hắn không chỉ phạm lỗi thôi đâu, con hư tại mẹ…”
Lúc này Tần Quan ngắt lời lão ta: “Nếu đã giết người thì phải giết cho sạch, sao còn để lại mấy người sống vậy? Thằng nhóc này vẫn còn chưa đủ nhẫn tâm!”
Thanh Liệt: “?”
Trấn Nam Tuyết: “…”
Giết sạch!
Nghe thấy lời của Tần Quan, Thanh Liệt kia lập tức cười to, cười một cách vô cùng điên cuồng.
Còn Trấn Nam Tuyết ở bên cạnh thì hơi đổ mồ hôi, Tần tiền bối này… đúng là quá ngông cuồng.
Đó là tộc Tiên Linh đấy!
Giết sạch?
Tiêu diệt tộc Tiên Linh?
Thật sự quá ngông cuồng.
Tần Quan bình tĩnh nhìn thoáng qua Thanh Liệt vẫn còn đang cười to kia.
Mà sau khi cười một lúc, cuối cùng Thanh Liệt cũng dừng lại, lão ta nhìn về phía Tần Quan: “Chắc chắn đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà ta được nghe trong mấy trăm nghìn năm qua”.