Trí Sư tiếp tục nói: “Ta sẽ đích thân đến vũ trụ Quan Huyên điều tra một phen”.
Ông ta vẫn quyết định tự mình đi xem, bởi vì cảm giác nguy cơ ngày càng mãnh liệt, điều này khiến ông ta ngày càng bất an.
Thanh Nghiệp nói: “Lão phu đi cùng ngươi”.
Trí Sư hơi do dự.
Thanh Nghiệp lạnh lùng nói: “Sao, sợ lão phu đi làm liên lụy đến ngươi à?”
Advertisement
Trí Sư lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Nghiệp trưởng lão, bây giờ Tộc trưởng không ở đây, trong tộc cần người gánh vác đại cục, vì thế ông nên ở lại trong tộc thì hơn”.
Thanh Nghiệp bình tĩnh nói: “Thế nào, ngươi vẫn lo Diệp Quân sẽ dẫn người đến tấn công tộc Tiên Linh à?”
Trí Sư im lặng, với tính tình nóng nảy của Diệp Quân, điều này thật sự không phải không thể.
Advertisement
Lúc này Thanh Nghiệp lại nói: “Dài dòng”.
Nói xong lão ta hóa thành một tia sáng, biến mất nơi chân trời ngoài đại điện.
Tư Pháp Linh Quân trầm giọng bảo: “Trí Sư, ông mau đi đi, tính tình Nghiệp trưởng lão nóng nảy, sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay”.
Trí Sư gật đầu sau đó xoay người biến mất tại chỗ.
…
Thành Quan Huyên.
Diệp Quân đi theo Ám U đến thành Quan Huyên, vừa về đến thành, hắn đã nhìn thấy Tần Quan, Tần Quan đứng trên tường thành, bà mặc bộ váy vải bố trông vô cùng giản dị mộc mạc.
Nhìn thấy Diệp Quân, trên mặt Tần Quan cũng nở nụ cười.
Diệp Quân đi tới trước mặt Tần Quan, cười gọi: “Mẹ”.
Tần Quan dịu dàng xoa đầu Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Trưởng thành hơn nhiều rồi”.
Diệp Quân cười: “Bây giờ con đã ở cảnh giới Nhân Đạo rồi”.
Tần Quan mím môi cười: “Lợi hại rồi”.
Diệp Quân bật cười vui vẻ.
Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện, Nhị Nha liếm hồ lô không lên tiếng.
Tiểu Bạch bay tới bên cạnh Tần Quan, rất thân mật.
Mối quan hệ giữa nó và Tần Quan vẫn rất tốt, bởi vì trước đây Tần Quan thường xuyên cho nó những thứ mới mẻ thú vị.
Tần Quan xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đi theo mẹ”.
Nói rồi bà dẫn Diệp Quân đến một vùng tinh không.
Mà trong tinh không này đã có một người phụ nữ mặc áo bào trắng tay cầm trường thương đang đứng đó, người này không ai khác chính là An Nam Tịnh.
Nhìn thấy An Nam Tịnh, mí mắt Nhị Nha giật giật, cô bé lặng lẽ cất kẹo hồ lô đi, không còn đùa bỡn nữa mà trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy thế, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười.
Người Nhị Nha sợ nhất vẫn là An tiền bối!
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Được đấy”.
Diệp Quân khẽ cười: “Cảm ơn An tiền bối khen ngợi”.