Phải nói là ở trước mặt An tiền bối này, Võ Thần của hắn chỉ là chuyện cười.
An Nam Tịnh bỗng cười: “Thiên phú của cậu hoàn toàn có thể kiếm võ song tu, thậm chí dung hợp cả hai điều…”
Diệp Quân nhíu mày: “Dung hợp?”
An Nam Tịnh gật đầu: “Đúng thế, kiếm tu và Võ Thần không mâu thuẫn, chỉ là sau này cậu chú trọng kiếm đạo hơn, vì thế ý thức Võ Thần của cậu yếu dần… Có muốn kiếm võ song tu đều đạt tới cực hạn không?”
Advertisement
Diệp Quân không chút do dự lập tức gật đầu: “Dạ muốn”.
An Nam Tịnh gật đầu: “Vậy tiếp theo chúng ta phải luyện tập theo kiểu ma quỷ”.
Luyện tập theo kiểu ma quỷ?
Advertisement
Diệp Quân sửng sốt.
An Nam Tịnh bỗng nói: “Vào tháp”.
Nói xong bà ấy đưa Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp.
Tại một nơi bình nguyên, An Nam Tịnh chỉ về phía Diệp Quân, hắn phát hiện tu vi của mình đã bị phong ấn.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
An Nam Tịnh cũng tự phong ấn tu vi của mình rồi nói: “Chúng ta đánh như thế này đi, khi nào cậu có thể đỡ được trăm chiêu trong tay ta thì lúc đó cậu có thể tự lập được”.
Trăm chiêu!
Diệp Quân cười: “Được”.
Nếu nói đánh thắng An tiền bối thì hắn không mấy tự tin, nhưng chỉ trăm chiêu thì hắn vẫn có tự tin.
Dù sao hắn cũng không quá kém!
Lúc này An Nam Tịnh đột nhiên biến mất, Diệp Quân vô thức giơ tay lên đỡ, nhưng giây tiếp theo bụng hắn lại bị tấn công mãnh liệt, sau đó người hắn bay ngược ra ngoài.
Mà trong lúc bay ra ngoài, hắn cảm thấy chân mình bị kéo lại, tiếp đó cả người bị đập mạnh xuống đất, hắn còn chưa phản ứng lại đã thấy bụng đau đớn và rồi người hắn lại bay ngược ra ngoài…
Bên kia, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, nói với vẻ mặt thương hại: “Cháu trai thảm thật”.
Tiểu Bạch ở bên cạnh gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành.
Nhị Nha nhìn An Nam Tịnh, như nghĩ tới điều gì đó, cô bé chợt thấy sợ.
Đúng là cơ thể cô bé rất mạnh, nhưng nếu đánh với An Nam Tịnh thì cô bé vẫn thật sự không thẳng được bà.
An Nam Tịnh chắc chắn là đệ nhất võ đạo!
Nhị Nha khẽ nói: “An tỷ rèn luyện cháu trai như vậy chắc là do tỷ ấy cũng sắp phải đi rồi”.
Tiểu Bạch quay lại nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nghĩ một chút rồi nói: “Bạch, chúng ta đi theo cháu trai hay đi theo An tỷ?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ rồi chỉ vào Diệp Quân đang thét gào phía xa.