Diệp Quân do dự một chốc, sau đó nói: “Hay là ở lại thư viện giúp ta?”
Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Đợi con đi mệt rồi sẽ quay về tìm người”.
Dứt lời, cô bé đi ra khỏi điện.
Vẻ mặt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp.
Tần Quan cười nói: “Cũng khá bất ngờ”.
Advertisement
Vốn dĩ bà ấy đã chuẩn bị đánh một trận khi đến đây, nhưng bà ấy không ngờ các thần của Chúng Thần Điện đều bỏ chạy hết rồi.
Diệp Quân ngưng suy nghĩ, sau đó nói: “Những vị thần đó luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn”.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Là một mối nguy hiểm tiềm tàng, nhưng cũng không cần vội”.
Advertisement
Thực lực của các vị thần đó vẫn không yếu, nếu chúng muốn ẩn nấp thật thì thư viện Quan Huyên muốn tiêu diệt hoàn toàn vẫn hơi khó.
Diệp Quân bỗng nhìn Tần Quan: “Bao giờ thì mẹ đi?”
Tần Quan cười nói: “Đi ngay”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tần Quan nói: “Tiểu Ái, Ám U”.
Vừa dứt lời, Tiểu Ái và Ám U xuất hiện bên cạnh bà ấy.
Tần Quan nói: “Con có thể hỏi Tiểu Ái về việc của Tiên Bảo Các, con có thể hỏi Ám U về hầu hết những chuyện của thư viện, sau đó họ sẽ từ từ nói cho con biết mọi thứ về Tiên Bảo Các và thư viện… Vốn dĩ mẹ muốn đợi sau này mới từ từ giao lại những thứ này cho con nhưng nghĩ lại, mẹ vẫn giao trước cho con để con dẫn họ tiếp tục tiến về phía trước”.
Diệp Quân hơi không nỡ: “Mẹ…”
Tần Quan mỉm cười: “Suy cho cùng con vẫn phải tự mình đi trên con đường phía trước, dĩ nhiên mẹ sẽ xuất hiện bên cạnh con lúc con cần”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng”.
Tần Quan nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, rồi nói: “Sau khi con bước vào cảnh giới Thần Đạo, con đường tu luyện của con mới thực sự bắt đầu, mà lúc đó đường đi sẽ ngày càng khó khăn… Nhưng mẹ tin con có thể làm được”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con sẽ không để mẹ thất vọng”.
Tần Quan cười nói: “Mẹ sẽ không bao giờ thất vọng về con, mẹ vẫn nói câu đó, con muốn làm gì thì cứ làm, nếu con không muốn quản những chuyện này, mẹ cũng ủng hộ con, dù sao con làm cái gì, mẹ đều ủng hộ con cả”.
Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Tần Quan khẽ nói: “Mẹ đi trước thăm dò đường cho con, đợi mẹ xong việc sẽ quay lại”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Tần Quan mỉm cười nói: “Mẹ đi đây”.
Nói rồi bà ấy xoay người, sau đó biến mất.
Trong điện, Diệp Quân im lặng một lúc lâu, khẽ nói: “Ra ngoài lâu như thế rồi, đã đến lúc nên về xem thế nào”.
Ám U vội nói: “Thiếu chủ, cần ta sắp xếp không?”
Diệp Quân cười nói: “Không cần đâu”.
Ám U hơi cúi người, sau đó lùi sang một bên.
Diệp Quân nhìn Tiểu Ái bên cạnh: “Mẹ ta có dặn gì không?”