Nhớ lại trước đây đến bây giờ thật sự như một giấc mơ vậy.
Lúc đó ước mơ của hắn chỉ là gia nhập thư viện Quan Huyên, dẫn dắt Diệp tộc trở thành gia tộc lớn nhất Nam Châu.
Không ngờ rằng thư viện Quan Huyên là của nhà hắn mở ra.
Càng không ngờ gia tộc của hắn lại là gia tộc mạnh nhất toàn bộ vũ trụ Quan Huyên.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, có thể kể cho ta chuyện của cha và ông nội ta không?”
Advertisement
Tiểu Tháp nói: “Sao tự nhiên muốn nghe kể chuyện của họ vậy?”
Diệp Quân cười đáp: “Chỉ muốn nghe một chút thôi mà”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Hai người họ không tốt số như ngươi, dù cha ngươi là thiếu gia thế hệ thứ hai, nhưng ông nội ngươi cũng không để lại cho ông ấy cái gì để thừa kế, cuộc sống của ông ấy vất vả hơn ngươi nhiều, nếu không nhờ cô cô váy trắng của ngươi vẫn luôn che chở thì e rằng cha ngươi không sống được lâu như thế…”
Advertisement
Nói đến đây, nó cũng khẽ thở dài.
Không thể không nói năm đó chủ nhân thật sự nuôi thả hơi quá đáng.
Nhưng nghĩ đến những gì chủ nhân từng gặp phải thì nó cũng thấy thấu hiểu.
Diệp Huyên có một muội muội váy trắng bảo vệ, còn chủ nhân năm đó thì không có một ai bảo vệ cả…
Bây giờ nó cũng cảm thấy chủ nhân có thể sống sót thật sự là một chuyện khá khó tin.
Tiếp sau đó, Tiểu Tháp bắt đầu kể một vài chuyện trước đây của Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian cho Diệp Quân nghe.
Diệp Quân cũng im lặng lắng nghe.
Mãi đến khi trời sáng Tiểu Tháp mới kể xong.
Sau khi nghe xong, Diệp Quân mãi không nói gì.
Tiểu Tháp chợt hỏi: “Sao ngươi lại muốn biết quá khứ trước đây của họ?”
Diệp Quân khẽ đáp: “Một là vì tò mò, hai là để mình biết những gì mình có được hôm nay đều do cha ông liều mạng mới có được, mình nên quý trọng nó”.
Tiểu Tháp im lặng.
Đúng thế, những gì Diệp Quân có được hôm nay thật sự là do đời trước liều mạng mới có được.
Dù là Dương tộc hay thư viện Quan Huyên, nếu không có người của nhà họ Dương tích luỹ qua hai đời thì Diệp Quân hoàn toàn không thể phát triển nhanh như thế được.
Tiểu Tháp nói: “Dù là cha hay ông nội ngươi, họ cũng đều hy vọng ngươi có thể tốt hơn, thậm chí là vượt qua họ, nhưng họ cũng không muốn ngươi quá áp lực, nói một cách khác là không muốn ngươi sống mệt mỏi như họ trước đây. Cho nên cha và mẹ ngươi vẫn luôn nói với ngươi là, nếu ngươi thật sự không muốn thừa kế gia sản thì họ cũng sẽ không nói gì, vì trong mắt họ, gia sản này còn không quan trọng bằng một sợi tóc của ngươi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn liều mạng một lần”.
Làm người dù thế nào cũng phải tạo ra sự nghiệp cho riêng mình mà.
Tiểu Tháp nói: “Vậy thì bắt đầu từ việc thành lập trật tự đi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên chân trời, chân trời đã một màu trắng xoá.
Trong vô thức đã trò chuyện với Tháp gia cả đêm.
Lúc này, một cô gái chợt xuất hiện trước cửa viện, thấy cô gái, Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó cười chào hỏi: “Nam tỷ”.