Nạp Lan Ca chợt nói: “Ngày mai phải đi đến thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Sau khi đến đó thì lại đi Thanh Châu, sau đó cũng nên rời đi rồi”.
Nạp Lan Ca nói: “Nhà họ An hiện tại…”
Nói đến đây, cô nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Sao huynh có thể tức giận vì chuyện này được?”
Advertisement
Nạp Lan Ca gật đầu: “Lần này đi đến Thanh Châu còn có một chuyện nữa, đó là xem thử tác dụng của Quan Huyên Pháp ở nơi đó, dù người bên dưới vẫn luôn truyền tin tức và mức độ tiến triển cho muội, nhưng muội vẫn muốn đích thân đi xem sao”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi”.
Advertisement
Diệp Quân chớp mắt: “Bây… Bây giờ có làm được không?”
Nạp Lan Ca trừng Diệp Quân: “Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?”
Diệp Quân cười to, sau đó hai người từ từ biến mất trên đường.
Buổi tối, ở trong phòng.
Giọng nói của Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Huynh chỉ sờ một cái thôi, không làm gì cả…”
“…”
Mặt trời đã lên cao.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn xuống, Nạp Lan Ca đang nằm trong lòng hắn, mềm mại như một chú mèo con.
Nhìn dáng vẻ của người đẹp quyến rũ đang nằm trong lòng, trong người Diệp Quân không khỏi lại xuất hiện một ngọn lửa không tên.
Như nhận ra điều gì, Nạp Lan Ca chợt ngẩng đầu trừng Diệp Quân.
Diệp Quân cười to, sau đó trở mình…
Mấy “ngày” sau.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi thành Hoang Cổ.
Lúc đi, họ cũng chỉ thông báo cho Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh.
Trong điện.
Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh đứng trước cửa, hai người ngẩng đầu nhìn lên chân trời, mãi không nói một lời.
Một lúc lâu sau đó, Diệp Tiêu khẽ nói: “Lần này sau khi rời đi, cũng không biết bao giờ mới trở lại”.
Nạp Lan Danh cũng khẽ thở dài.
Diệp Tiêu chợt nói: “Ta nghe nói gần đây ông xử lý không ít tộc nhân”.
Nạp Lan Danh gật đầu: “Nếu không nhờ Tiểu Ca nói với ta, ta cũng không biết trong tộc lại có nhiều người làm chuyện phạm pháp như thế”.
Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Diệp Tiêu, Diệp Tiêu cười khổ: “Đương nhiên nhà họ Diệp chúng ta cũng có, nhưng Tiểu Quân không nói những chuyện này với chúng ta”.
Nạp Lan Danh khẽ nói: “Dù người ngoài thấy tộc Nạp Lan ta và nhà họ Diệp ông vô cùng oai phong, nhưng thật ra chúng ta lại như đi trên lớp băng mỏng, vì không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, có ý đồ với chúng ta…”
Diệp Tiêu gật đầu: “Chúng ta cũng nên cẩn thận, tránh đi sai một bước sẽ không thể quay đầu lại”.
Nạp Lan Danh mỉm cười nói: “Làm cái chức gia chủ này đúng là mệt mỏi!”
Diệp Tiêu cũng cười to.
Đúng thế, họ cảm thấy làm gia chủ đúng là quá mệt mỏi.